Chương 102 - Tay phải nồi xạn, tay trái huyền học. Bảo bảo, mẹ mang con nằm thắng.
Triệu Dương cười khổ, suy nghĩ về việc những đứa trẻ quỷ thai có thể tự mình quyết định giao toàn bộ nho cho Phó Vãn khiến cậu không biết nên khóc hay cười. Cậu nghiến chặt răng, trong lòng thầm nghĩ phải chờ tiểu cháu gái nhà mình ra đời rồi dạy cho cô bé một bài học! Nhưng việc đó còn xa, giờ trước mắt lại là vấn đề khác.
Nếu người nhà họ Triệu biết rằng nho trong vườn phát triển tốt nhờ dùng thai nhi làm phân bón, chắc chắn họ sẽ không bao giờ dám động tới một quả nho nào nữa. Thậm chí, họ sẽ khẩn cầu Phó Vãn mang hết số nho này đi, càng xa càng tốt. Nhưng Phó Vãn lại chẳng bận tâm. Cô biết rõ, đất đai này từ ngàn xưa đã có bao nhiêu người chết đi sống lại, ai dám chắc mảnh đất nào chưa từng có người mất mạng?
Triệu Dương đứng dậy, phủi bụi đất trên quần, bắt đầu công tác hái nho một cách tự nhiên, thậm chí còn nhờ quản gia chuẩn bị thùng lớn để chứa. Quản gia đứng ngoài trông thấy mà ngơ ngác hỏi: "Không phải... mấy người có vấn đề gì à? Nửa đêm không ngủ mà kéo nhau đi hái nho là sao?"
---
Đoàn Đoàn ngồi trong xe, lần đầu tiên đến một thế giới khác mà không có mẹ hay Thu Thu ở bên cạnh. Cậu bé cảm thấy có chút sợ hãi, nắm chặt chiếc chảo trong tay, đôi mắt cảnh giác nhìn ra ngoài cửa sổ.
Xe di chuyển với tốc độ chậm rãi, đủ để Đoàn Đoàn thấy rõ khung cảnh xung quanh. Dù con đường gập ghềnh, nhưng cậu bé cảm nhận xe chạy rất êm, không hề có chút xóc nảy nào. Bên ngoài cửa sổ tối đen như mực, hai bên đường chỉ có những khóm hoa U Linh đang nhẹ nhàng lay động. Đoàn Đoàn nhìn thấy những âm hồn đang lặng lẽ đi qua lại, đôi mắt vô hồn của họ không chớp lấy một lần. Thỉnh thoảng, cậu bé còn nhìn thấy những chú chó nhỏ và mèo nhỏ chạy nhảy phía trước, chơi đùa trong cảnh âm u kỳ lạ.
Xa xa, có những quỷ sai đang đi lại khắp nơi, tay cầm xiềng xích. Mặt họ bị che kín bởi những tấm vải màu xám trắng chuyên dùng cho người chết, trông rất lạnh lẽo. Họ bận rộn với công việc, nhưng tất cả diễn ra trong một bầu không khí tĩnh lặng đến đáng sợ. Mặc dù cảnh vật và hành động vẫn tiếp diễn, nhưng mọi thứ dường như bị lặng câm, như một thước phim không có âm thanh.
Đoàn Đoàn, một đứa trẻ loài người, cảm thấy không thoải mái với bầu không khí u ám này. Bỗng nhiên, có tiếng cộc... cộc... cộc... vọng lên từ cửa xe, nhưng cậu bé lại không nghe thấy âm thanh nào. Chỉ thấy một bóng quỷ đang gõ vào cửa sổ. Đó là một chú quỷ chỉ có nửa khuôn mặt, trông như đang kinh ngạc khi thấy một chiếc xe lạ chạy qua giao lộ giữa nhân gian và Minh giới.
Phía bên kia cửa sổ, một bà lão với gương mặt hiền hậu nhưng không có mắt cũng gõ cửa xe. Đoàn Đoàn nhớ lại lời mẹ dặn, rằng không nên để ý tới những âm hồn có ý đồ lên xe. Cậu bé không nói gì, chỉ ôm chặt chiếc chảo, ngồi yên tại chỗ, tiếp tục quan sát mà không hề hé lời.
Chiếc xe vẫn tiếp tục hành trình, đưa Đoàn Đoàn vào sâu hơn trong thế giới mà cậu chưa từng biết đến.