Chương 100 - Tay phải nồi xạn, tay trái huyền học. Bảo bảo, mẹ mang con nằm thắng.
Triệu Dương vội vàng hỏi:"Đầu bếp Phó, không có tàì xế thì lũ trẻ sẽ đi như thế nào?"
Không có tàu xế thì ai lái? Cũng không thể cho bọn họ lâm thời đi sắp xếp tài xế chứ?
Nếu như ở nhân gian thì dù tìm một trăm tài xế cũng không thành vấn đề, nhưng người sống nào lại dám lái xe vào U Minh chứ? Đây không phải là muốn đi tìm đường c.h.ế.t sao?
Để Đoàn Đoàn lái? Quên củ cải nhỏ kia đi, Đoàn Đoàn có thể lái xe đồ chơi đã coi như đủ lợi hại.
Cô đứng ở phía tây nam của đoàn xe, rút mảnh giấy màu xanh đậm cuối cùng ra, âm thầm niệm chú, sau đó dán tờ giấy màu lên vô lăng của chiếc xe dần đầu đoàn xe.
Ngay sau khi cửa xe được đóng, chiếc xe phía trước phát ra tiếng động cơ khởi động ầm ĩ, bánh xe chậm rãi lắn bánh.
Dưới ánh đèn chiếu sáng rực rỡ của chiếc xe dẫn đầu, một nhóm ô tô màu đen có biển số bắt đầu bằng số 7 và kết thúc bằng số 4 từ từ lăn bánh về hướng Quỷ Môn, quỷ dị hơn nữa là trên ghế lái của bẩy chiếc xe đều không có người.
Nội tâm Triệu Dương điên cuồng bình luận, nếu ông chủ của Tesla nhìn thấy điều này thì chắc chắn ông ấy sẽ nhảy dựng lên , đây là kỹ thuật không người lái tiên tiến nhất đấy.
Chiếc xe đầu tiên tiến vào Quỷ Môn, những chiếc xe khác lần lượt nối đuôi nhau theo vào.
Lỹ Mỹ Phượng vẫn còn nhìn theo, vẫy tay tạm biệt lũ trẻ.
Bỗng nhiên, đứa trẻ ngồi ở chiếc xe thứ hai đột nhiên quay lại, bàn tay bé tí xíu không bằng đồng tiền xu đặt ở trên cửa sổ, nhìn Lỹ Mỹ Phượng rồi nhẹ nhàng vẫy tay đáp lại.
Chỉ có đứa trẻ kia là quay đầu lại.
"Đậu má!!" Triệu Dương bị doạ giật mình, nhẹ giọng chửi thề.
Con quỷ nhỏ này có phải con quỷ hẹp hòi bị cậu ấy vô ý đá trúng sau đó đã trả thù cổ chân cậu vào ngay đêm hôm đó hay không?
Lỹ Mỹ Phượng không khỏi lên tiếng:"Các con đi chậm một chút."
Nếu sau này có duyên đầu thai vào nhà cô ấy, cô ấy nhất định sẽ đối xử thật tốt với bé.
Triệu Dương lại cảm thấy nếu sau này tiểu quỷ này làm cháu gái cậu ấy, vậy thì tiểu quỷ đó nhất định sẽ là một cô bé vô cùng nghịch ngợm.
Phó Vãn đứng bên cạnh cũng không lên tiếng, chúng đã doạ c.h.ế.t ba ruột, mẹ ruột cũng bị chúng làm cho phát điên, đó là đã tạo nghiệp, nếu sau này có được đầu thai thì cũng sẽ không được đầu thai vào gia đình giàu có.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Lý Mỹ Phượng thì Phó Vãn lại quyết định không nói ra.
Cho dù là người hay âm hồn, thì khi làm sai cũng phải gánh chịu hậu quả cho hành động của mình, phải trả một cái giá tương xứng.