Chương 7 - Tấm Khiên Athena
11
Câu nói đó—đã hoàn toàn đánh gục Trần Phong.
Anh ta nằm sõng soài dưới đất, ánh mắt trống rỗng, như thể sinh khí cuối cùng cũng đã bị rút cạn.
Tôi không nhìn anh ta nữa, gọi bảo vệ đến, “mời” anh ta rời khỏi.
Từ hôm đó, Trần Phong không còn tìm đến tôi lần nào nữa.
Tôi nghe nói, anh ta đã bán biệt thự, bán siêu xe, gánh một khoản nợ khổng lồ do vi phạm hợp đồng—rồi hoàn toàn biến mất khỏi thành phố này.
Còn “Phong Khởi Công Nghệ” từng làm mưa làm gió một thời—sau loạt biến cố liên tiếp, cũng trở thành một đống hỗn độn.
Hội đồng quản trị khốn đốn không thôi, đã nhiều lần cử người đến tìm tôi, đưa ra mức thù
lao trên trời, mong tôi quay lại, khởi động lại “Prometheus”.
Tôi đều từ chối.
Vì sao tôi phải quay về, để cứu lấy một đế chế đã mục ruỗng?
Tôi đã có thế giới mới của riêng mình.
Một tháng sau, công ty “Tân Athena” chính thức ra mắt hệ sinh thái trí tuệ nhân tạo thế hệ mới—“Khiên Zeus”.
Tôi đích thân lên sân khấu, làm người phát biểu chính.
Tôi mặc một bộ vest trắng tinh, đứng dưới ánh đèn sân khấu, đầy tự tin và điềm tĩnh.
Bên dưới là hàng trăm đơn vị truyền thông, cùng tất cả các khách hàng cốt lõi từng thuộc về “Phong Khởi Công Nghệ”.
Lão Chu và đội của anh ấy ngồi ở hàng ghế đầu, nhìn tôi với đôi mắt đỏ hoe.
Khoảnh khắc ấy, tôi như quay trở lại mười năm trước, trong căn phòng trọ bé nhỏ, nơi tôi từng mơ rằng chỉ cần một dòng code, cũng có thể thay đổi thế giới.
Chỉ là lần này, bên tôi—không còn người đàn ông từng hứa sẽ che mưa chắn gió, nhưng cuối cùng lại đem đến mọi giông tố.
“Khiên Zeus”—mạnh hơn, an toàn hơn, và cởi mở hơn “Prometheus”.
Nó là sự tổng kết cho tất cả thành tựu trong quá khứ của tôi—và cũng là một bước vượt qua hoàn toàn.
Buổi ra mắt—đại thành công.
“Tân Athena”—một trận nổi tiếng. Đơn đặt hàng tới tấp như tuyết rơi.
Chúng tôi—đã thành công.
Chúng tôi không chỉ đứng dậy từ đống đổ nát.
Mà còn xây dựng trên đống đổ nát đó—một thành phố mới, rộng lớn hơn, vững chắc hơn, và rực rỡ hơn.
12
Sau khi “Tân Athena” đi vào quỹ đạo, mọi thứ trở nên bận rộn mà trọn vẹn.
Tôi trở thành người còn “Tổng Giám đốc Trần” hơn cả Trần Phong. Mỗi ngày đều họp không ngừng nghỉ, đọc tài liệu không xuể, đưa ra vô số quyết định.
Tôi gầy đi, nhưng cũng trở nên sắc sảo hơn, quyết đoán hơn.
Trong ánh mắt tôi, không còn sự dịu dàng ngày trước—chỉ còn lại sự lạnh lùng nói một là một.
Nhân viên trong công ty đều vừa kính vừa sợ tôi. Họ gọi tôi là “Nữ thần Athena”, nói rằng tôi không gì là không thể.
Chỉ có tôi biết rõ—tôi không phải thần.
Tôi chỉ là một người phụ nữ bình thường—một người không muốn thất bại thêm lần nào nữa.
Kết cục của “Phong Khởi Công Nghệ” cũng nhanh chóng được định đoạt.
Sau thời gian dài tê liệt và mất khách, công ty từng là ngôi sao sáng giá này—cuối cùng đã bị một tập đoàn công nghệ lớn hơn mua lại với mức giá thấp đến mức khó tin.
Sự huy hoàng từng có, cùng cái tên huyền thoại “Prometheus”, đã hoàn toàn trở thành dĩ vãng.
Tôi đọc được tin tức đó trong một góc nhỏ của bản tin tài chính.
Trong lòng, không có chút gợn sóng nào.
Cứ như thể đang xem một công ty xa lạ, chẳng liên quan gì đến mình, thăng rồi trầm.
Có lẽ, ngay từ khoảnh khắc tôi ký vào đơn ly hôn—thì “Tô Tình” từng gắn chặt với“Prometheus”, đã chết rồi.
Điều thực sự khiến tôi bất ngờ—là kết cục của Lâm Nhược.
Nghe nói, sau vụ “bê bối ghi âm”, cô ta hoàn toàn biến mất.
Có người nói cô ta đã chuyển sang thành phố khác, sống ẩn danh.
Cũng có người nói, cô ta không chịu nổi áp lực dư luận, nên tinh thần đã xảy ra vấn đề.
Cho đến một ngày, trợ lý của tôi đưa cho tôi một bức thư không ghi tên người gửi.
Trong phong bì, chỉ có một tấm ảnh—và một tờ chẩn đoán y tế.
Trong ảnh—Lâm Nhược ôm một đứa trẻ sơ sinh, cười rạng rỡ. Chỉ là, ánh mắt cô ta—trông có vẻ lơ mơ.
Trên tờ chẩn đoán, ghi rằng: Trầm cảm sau sinh, kèm theo chứng mất trí nhớ từng cơn.
Tôi nhìn tấm ảnh ấy, lòng đầy cảm xúc lẫn lộn.
Tôi không biết, đứa trẻ đó có phải là con của Trần Phong hay không.
Tôi chỉ biết—cô gái từng dùng mọi thủ đoạn để giành lấy tất cả, cuối cùng—lại mất trắng.
Ba chúng tôi, trong cuộc chiến tàn khốc ấy—không một ai, là kẻ chiến thắng thực sự.
Tất cả đều trở thành bụi mù—bị số phận nghiền nát.