Chương 8 - Tái Sinh Để Đòi Nợ

15

Đám cưới vốn đang náo nhiệt, chưa đầy mười phút sau, gà bay chó sủa.

Anh Vương dẫn cảnh sát tới, vừa bước vào đã ra lệnh bắt toàn bộ người trong nhà.

Thứ giấu trong người, trong túi, thậm chí nhét trong đồ lót đều bị anh Vương lục sạch.

Những kẻ khóc lóc kêu oan đều bị đưa thẳng về đồn.

Gia đình anh tôi vội vã nhảy ra thanh minh:

“Căn nhà này là mẹ của Giang Nam cho bọn tôi mượn để làm tiệc cưới, chúng tôi đâu có đột nhập trộm cắp!”

“Chính bà ấy dẫn chúng tôi vào, còn thu tiền thuê địa điểm!”

Bà Ba và đám họ hàng hận không thể bóp chết mẹ tôi, quay sang hùa theo:

“Đúng đó, do bà ấy với con gái bất hòa nên mới dẫn tụi tôi đến đây.”

Tất cả mũi nhọn đều chĩa vào mẹ tôi, ai cũng đùn đẩy, đổ hết tội lỗi lên đầu bà.

“Là Giang Nam, tất cả là do nó bày ra!”

Mẹ tôi trân trối nhìn người em trai ruột của mình, không thể tin nổi.

Bà hoàn toàn sụp đổ:

“Rõ ràng là chính cậu nói không có nhà cưới, bảo tôi mượn nhà của Nam Nam cho cậu dùng một ngày!”

“Giờ cậu còn muốn đổ vấy cho con bé?!”

Mẹ tôi nhìn gương mặt giả tạo của đám người đó, đấm ngực dậm chân:

“Cậu là em ruột tôi mà!”

Câu nói tiếp theo của cảnh sát khiến cả căn phòng chết lặng.

“Chủ căn hộ không phải bà Giang, mà là ông Vương.”

Anh tôi lập tức hét lớn:

“Cái gì?!”

Cảnh sát cau mày giải thích:

“Chúng tôi đã xác minh, bà Giang sở hữu căn hộ 1006 tòa 18, còn căn 1009 mới là nhà của ông Vương.”

“Chúng tôi kiểm tra camera an ninh, các người va vào cửa khiến biển số phòng rơi xuống, nhặt nhầm nên tưởng là 1006, thực tế các người vào nhầm nhà, còn phá hỏng tài sản của chủ nhà.”

Cảnh sát đưa danh sách vật phẩm ra:

“Ông Vương đã nhờ luật sư thảo văn bản yêu cầu bồi thường, khuyên các vị nên nhanh chóng nghĩ cách trả tiền đi.”

Cả đám người cứng họng, im như tượng.

Camera quay rõ ràng cảnh anh tôi va phải cánh cửa, làm bảng số rớt xuống, sau đó vô tình mở nhầm cửa.

Anh họ lắc đầu gào lên:

“Dù nhầm phòng thì sao mở được khóa chứ!”

Tôi mỉm cười, thong thả ăn thêm một bát cơm.

Đồ ngu.

Dĩ nhiên là tôi cố ý cho cậu cái mật mã ấy mà.

16

Sau một “đám cưới” ồn ào, cả đám họ hàng không chỉ bị đưa vào đồn mà còn phải gánh hàng trăm triệu đến tiền tỷ bồi thường.

Mẹ tôi gọi điện cho ba tôi cầu xin bảo lãnh.

Vừa khóc vừa chửi anh tôi là đồ vong ân bội nghĩa.

Về đến nhà.

Ba tôi mặt lạnh như tiền, từ trong phòng lấy ra một tờ đơn ly hôn.

“Chúng ta ly hôn đi.”

Mẹ tôi chết lặng.

“Ly hôn?”

“Tại… sao…?”

Ba tôi ánh mắt đầy thất vọng:

“Tôi tưởng sau trận cãi nhau của Nam Nam với bà, bà sẽ thay đổi, sẽ để tâm hơn đến con gái.”

“Tiếc là bà không.”

“Bà một lòng một dạ dính lấy cái nhà em trai bà. Chúng thiếu gì, bà một cuộc gọi là chạy vắt giò lên cổ.”

“Dù họ đòi hỏi vô lý cỡ nào, bà cũng không từ chối.”

“Nam Nam vất vả dành dụm từng đồng, em trai bà chỉ cần mở miệng, là bà sẵn sàng đưa hết. Bà có hỏi qua con bé không? Hỏi tôi không?”

“Con bé bao nhiêu tuổi, thì tôi áy náy bấy nhiêu năm. Cái gia đình nhỏ này cứ thế mà hèn mọn bám theo người ta, cống hiến nuôi nấng!”

“Nếu bà chịu bàn bạc với tôi hoặc con bé, có đến nước này không?”

Ba tôi đập tay xuống bàn rầm rầm rầm.

Tôi chưa bao giờ thấy ba mình bất lực như vậy — chuyện hôm nay, chính là giọt nước tràn ly với ông.

“Chuyện xảy ra, tất cả trách nhiệm đều đổ lên đầu bà!”

“Mấy trăm triệu đó!”

“Bà nói xem, tôi lấy gì mà trả? Lấy cái gì mà gánh?!”

“Ba năm nay 52 tuổi rồi, con nghĩ ba làm thêm mấy năm thì kiếm nổi vài trăm triệu sao?”

“Nam Nam còn trẻ, chưa lập gia đình, chẳng lẽ để con bé gánh hậu quả cho sai lầm của mẹ con à?”

Ba tôi thở dài một hơi thật sâu.

“Chính sự tự tiện của bà khiến gia đình này không thể tiếp tục sống chung được nữa.”

“Ly hôn đi. Bà quay về sống với em trai bà đi.”

Tình cảm của thế hệ cha mẹ, dù có đi đến cuối con đường, cũng hiếm khi buông lời “ly hôn”.

Họ thường chắp vá, nhẫn nhịn sống hết quãng đời còn lại, nhường nhịn bao dung.

Nhưng khi sự nhẫn nhịn và bao dung không được đáp lại, thì đến con người cũng sẽ mệt mỏi.