Chương 7 - Tái Sinh Để Đòi Nợ

Tối mẹ tôi về, thần sắc thất thần.

Tôi nhíu mày hỏi: “Mẹ, mẹ không khỏe à?”

Bà ngẩn ra một lúc mới lên tiếng: “Không… không có gì đâu.”

“Là… là ngày cưới của anh họ con định rồi, là tuần sau…”

Ngón tay tôi đang soạn tin cho Lục Dạ chợt khựng lại.

“Tôi biết rồi. Mẹ muốn đi thì cứ đi. Dù sao tôi cũng sẽ không đi.”

Tôi ngẩng lên, thấy bà ấp a ấp úng như định nói gì.

Tôi chờ một hồi mà bà vẫn không mở miệng, đột nhiên nhớ ra nhà mới đã sửa xong.

“Mẹ, tuần sau con phải đi công tác.”

“Nếu mẹ rảnh, thì đi xem nhà mới ở khu Á Nhai, tòa 18, căn 1006. Mật mã con nhắn qua điện thoại rồi, sửa xong hết rồi, có thể chuyển vào ở được rồi.”

Bà hoàn hồn lại, sững sờ nhận lấy chìa khóa:

“Ừ… ừ được…”

Tôi vẫn chưa yên tâm, dặn thêm: “Có chuyện gì thì nói với con, đừng giấu trong lòng.”

“Nếu thấy không khỏe thì đi bệnh viện ngay.”

Ba tôi đột nhiên chen ngang một câu: “Bà đừng có mà làm chuyện dại dột đấy.”

Mẹ tôi sợ đến mức làm rơi cả cốc nước, cuống quýt lắc đầu:

“Không đâu, không có đâu.”

Tôi giả vờ kéo vali đi công tác, nhưng quay đầu là rẽ thẳng đến Á Nhai.

“Lục Dạ, thứ ba tới, mời cậu đến xem một vở kịch lớn.”

14

Thứ ba.

Tôi và Lục Dạ ngồi trong xe, nhìn cảnh nhà anh họ rước dâu, cướp dâu, tiễn dâu đầy ồn ào.

Rồi mười chiếc xe hoa dẫn theo cả đoàn họ hàng rầm rộ đi về phía “nhà cưới” – tức là căn nhà của mẹ tôi.

Tôi mở điện thoại, xem từ camera giám sát.

Bên nhà cô tôi đem hết rượu trong nhà lôi ra uống sạch.

Bên nhà anh tôi nhét từng món trang trí trị giá hàng chục triệu vào túi.

Căn nhà mới sửa đẹp đẽ, sạch sẽ, chỉ trong mười phút đã biến thành bãi rác.

Mẹ tôi đứng một bên ngăn người này lấy đồ, cản người kia va vào đồ trang trí.

Nhưng cậu tôi và chị dâu chẳng buồn để tâm, vẫn hò hét mọi người tiếp tục chơi tiếp tục vui, còn kéo mẹ tôi lại quát:

“Hiếm lắm mới có dịp hàn gắn quan hệ họ hàng, bà còn mặt nặng mày nhẹ làm gì?”

Mẹ tôi đỏ bừng mặt, căng thẳng nói:

“Đây là nhà Nam Nam sửa sang bao tâm huyết, không thể để bẩn hay hỏng được.”

Cậu tôi mặt lạnh như tiền:

“Hôm nay là ngày vui của cháu chị, đừng nhắc tới cái con xui xẻo đó nữa!”

Đúng lúc đó, anh họ tôi dẫn vợ sắp cưới đến trước mặt mẹ tôi, giơ tay ra:

“Dì, hôm nay là ngày cưới của con, sao không có bao lì xì?”

Mẹ tôi gượng cười, vội vàng móc phong bì trong túi ra đưa cho cậu ta.

Ai ngờ, trước mặt bao người, cậu ta xé phong bì ra luôn, rút tiền bên trong.

“Dì, có mỗi mười triệu à?”

“Ít thế, coi thường ai vậy?”

Đám họ hàng lập tức vây lại.

Mẹ tôi đứng giữa vòng người, bối rối nói:

“Đây là tiền tiết kiệm của dì, thật sự chỉ có từng đó thôi…”

Bà Ba, cô Hai, cô Sáu thi nhau lên tiếng:

“Ơ kìa, chẳng phải có cô con gái giỏi giang giàu có sao?”

“Sao thế, con gái không nuôi được mẹ à? Mười triệu thì thẹn quá!”

“Không biết nhục à?”

Anh họ tôi cười cợt mỉa mai:

“Dì là chị ruột duy nhất của ba tôi đấy, mười triệu nghe không lọt tai đâu ạ.”

Mẹ tôi lí nhí nói:

“Tiền của dì… đã bị ba cháu mượn để tổ chức tiệc cưới rồi…”

Vừa dứt lời.

Anh họ lập tức nhảy dựng lên:

“Dì nói thế là ý gì, tôi lấy được vợ là nhờ dì hỗ trợ hả?”

“Không có dì thì ba mẹ tôi với tôi là cái đinh gì chắc?”

Mẹ tôi há miệng, lí nhí:

“Dì… dì không có ý đó…”

Nhìn cảnh tượng buồn cười này, tôi nhấc điện thoại gọi cảnh sát:

“A lô, xin chào, tôi báo có người đột nhập ăn trộm tại căn hộ 1006, tòa 18, khu Á Nhai…”