Chương 5 - Tái Sinh Để Đòi Nợ

10

Lục Dạ lập tức kéo tôi ra sau lưng, nắm lấy cổ tay ông ta: “Muốn đánh nhau à?”

Cậu tôi giận đến tím mặt, gào lên: “Thằng… mày là cái thá gì mà dám xen vào chuyện nhà tao?!”

Lục Dạ mỉm cười, lập tức bẻ quặt tay anh ta ra sau.

Giây tiếp theo, chỉ nghe thấy tiếng cậu tôi gào thét như bị chọc tiết.

“Không phải nhân vật gì ghê gớm, chỉ là thấy ngứa mắt thôi.”

“Còn tự xưng là bề trên? Một đống rác rưởi!”

Mẹ tôi cuống lên:

“Đừng đánh, đừng đánh nữa!”

Tính Lục Dạ nóng nảy, tôi còn mong cậu ta đánh cho cái lão mặt dày này một trận nhớ đời.

Tôi kéo Lục Dạ đi luôn.

Ở lại thêm tí nữa chắc tôi tức đến vỡ mạch máu não.

Lục Dạ cười đùa: “Trước giờ nghe cậu kể cũng không thấy mẹ cậu cố chấp như vậy.”

“Lần đầu tiên gặp một người phụ nữ cuồng em trai đáng sợ đến mức này.”

Cậu ta mở cửa xe cho tôi: “Nghe nói cậu đang tìm người?”

Tôi gật đầu, nghĩ đến quan hệ rộng của cậu ta: “Cậu có quen anh Vương không?”

Lục Dạ liếc tôi một cái: “Tìm anh ta làm gì?”

“Anh họ tôi sắp cưới vợ rồi, không thể cứ để anh ta ỷ lại mãi được. Đàn ông thì phải có trách nhiệm chứ.”

Lục Dạ huýt sáo một cái, sau đó quay đầu xe.

“Vậy là cậu tìm đúng người rồi đấy.”

Anh Vương, chuyên cho vay nặng lãi.

Xử lý xong việc.

Lục Dạ đưa tôi về nhà.

Vừa về tới, điện thoại đã reo liên tục.

Trong nhóm chat gia đình, dẫn đầu là anh tôi, kéo theo cả ba cô tám bà vào hội đồng tôi.

Anh: “Giờ Tô Nam oách quá rồi, kéo người ngoài đánh cả cậu ruột, lời mẹ ruột cũng chẳng buồn nghe nữa.”

“Hồi mẹ sinh con khó sinh, là anh cõng mẹ chạy mười cây số vào viện đấy nhé.”

Bà Ba: “Con người sống không được quên cội nguồn, cậu con giúp nhà con không ít, chẳng phải là chuyện tiền bạc thôi sao, cho cậu vay là được rồi.”

Chỉ cần nhóm chat có biến, bà Ba luôn là người đầu tiên ra mặt hòa giải.

Nhà bà giàu có thế, chẳng phải cũng sợ anh tôi không trả nên mới không cho vay đấy sao?

Tôi gõ nhanh: “Ồ, bà Ba hiếm khi lên tiếng quá ta. Mấy hôm trước anh tôi còn nói tìm bà vay 900 triệu để mua nhà cưới, xem ra bà về rồi?”

“@Anh, bà Ba về rồi đấy. Mai anh thử đến hỏi xem, trước đây anh còn giúp bà Ba xây nhà, làm không công bao việc cơ mà. Chỉ là tiền thôi, chắc chắn bà Ba sẽ không từ chối đâu.”

Nhóm im lặng mấy giây, bà Ba không hó hé thêm lời nào.

Chỉ biết xúi người khác rộng lượng.

Đám người bề trên này, đúng là nuông chiều quá hóa loạn rồi.

11

Cô Sáu bắt đầu đá xéo:

“Trẻ con lớn rồi, người lớn cũng phải nhìn mặt mà sống. Sau này già rồi chắc bị quăng ra đường luôn quá.”

Bà ta nổi tiếng lắm chuyện, có mặt ở đâu là ở đó có tin đồn.

Chính bà ta ngoại tình với ông Vương hàng xóm, bị chồng bắt gian tại trận, đánh nhau rồi ly hôn.

Con gái bà bị sốc đến mức chuyển ra ngoài sống một mình, cắt đứt liên lạc với bố mẹ.

Con bé đó chính là cái gai trong lòng bà ta.

Tôi đáp: “Còn phải xem là ai. Mẹ hiền thì con mới có hiếu. Còn loại già rồi mà không biết liêm sỉ, suốt ngày châm ngòi phá hoại gia đình người khác, chen chân vào hôn nhân người ta, chết rồi thì tro cốt cũng nên đem rải xuống sông.”

Cô Sáu tức đến chửi bậy không ngớt trong nhóm, toàn chửi bậy có cha có mẹ.

Tôi lạnh lùng đáp lại: “Sao chửi kiểu gì cũng lôi cha ra vậy? Cha bà không dạy bà đàng hoàng, để bà ra ngoài làm loạn, giờ bị nói mà không chịu nổi à?”

Cô Hai lên tiếng: “Không trên không dưới, cha cô dạy kiểu gì vậy? Hôm nay tôi phải dạy cô thế nào là tôn ti trật tự!”

Tôi: “Cô Hai à, trước tiên dạy thằng con trai cô đi đã, đừng để nó làm người ta có bầu rồi bỏ chạy, rồi hãy nói chuyện đạo lý, được chứ?”

Cô Hai tức đến nghẹn họng: “Cô… cô…”

Tôi:

“@Tất cả mọi người, tôi không ăn gạo nhà các người, không xài tiền nhà các người, các người cũng chẳng nuôi ba mẹ tôi ngày nào, không đến lượt các người đứng trên cao đạo đức mà chỉ trích tôi.”

“Nhóm này, bà Ba, cô Sáu, cô Hai gom tiền lại cho anh tôi đi, 900 triệu thôi mà, có đáng gì đâu.”

“Sống thì nên rộng lượng một chút, chẳng phải chỉ là tiền thôi sao? Dù gì anh tôi vay rồi cũng chẳng trả đâu.”

Vụ việc trong nhóm khiến tôi hoàn toàn xé toạc mặt với đám bà con đó.

CHƯƠNG 6 ẤN TIẾP VÀO ĐÂY: