Chương 4 - Tái Sinh Để Đòi Nợ

Tôi cứ nghĩ nói vậy là cắt đứt được ý định của họ.

Không ngờ mấy hôm sau, bạn thân của tôi – Lục Dạ – lại hỏi:

“Giang Nam, cậu đang gấp gáp cần tiền à?”

“Mẹ cậu hôm nay mang sổ đỏ đi tìm người thế chấp vay tiền.”

8

Nghe vậy, đầu tôi như muốn nổ tung.

Nhớ lại mấy hôm trước, mẹ còn hỏi tôi: “Con chuyển sang nhà mới rồi, còn căn nhà cũ thì tính sao?”

Lúc đó tôi đang suy nghĩ cách nào để tuyệt giao hoàn toàn với bên nhà anh, nên chỉ trả lời hờ hững:

“Không ở thì cho thuê, hoặc bán đi.”

Khi ấy bà còn tặc lưỡi tiếc nuối bảo bán thì uổng quá.

Với cái đầu của mẹ tôi, chắc chắn bà không thể nghĩ ra được chuyện đem nhà đi thế chấp.

Mà người có thể xúi bà làm vậy – ngoài nhà anh – thì chẳng còn ai khác.

Tôi lập tức nhấn ga, phóng thẳng đến địa chỉ mà Lục Dạ gửi cho tôi.

Vừa bước vào cửa, tôi đã thấy anh tôi đang lén lút ngồi xổm dưới đất một bên.

Tôi không thèm quan tâm, đi thẳng đến chỗ mẹ.

“Mẹ, mẹ muốn đem nhà đi thế chấp sao không nói với con?”

Bà không dám nhìn thẳng vào tôi, luống cuống đẩy ly nước đến trước mặt.

“Mẹ nghe người ta nói, đem nhà đi thế chấp thì có thể vay được một khoản tiền lớn, mà nhà vẫn là của mình.”

“Chứ không phải an toàn hơn là đem cho thuê sao?”

Tôi tức đến mức phải bật cười.

Lục Dạ ở bên cạnh giải thích: “Dì ơi, tiền vay từ việc thế chấp nhà là tiền có lãi đó.”

“Nếu sau này không trả nổi, thì sẽ bị siết mất nhà.”

“Đến lúc đó, nhà của dì cũng không còn đâu.”

Mặt mẹ tôi tái lại, cứng giọng phản bác: “Nhưng mà…. Cậu con không nói vậy!”

Tôi bắt chéo chân, giọng lạnh băng: “cậu con à.”

“Có phải cậu ấy nói với mẹ, lấy tiền thế chấp nhà cho cậu vay mua nhà, sau này cậu sẽ trả lại?”

Mẹ tôi nghe xong, cả người như sụp xuống.

“Cậu con không lừa mẹ đâu, nó sẽ trả tiền mà…”

Tôi tức đến đau đầu, quát lớn:

“Trong đầu mẹ chỉ có mỗi em trai thôi à?!”

“Lời của con với ba, mẹ không tin, chỉ tin mỗi nhà bên đó!”

“Có cần con đích thân hỏi cái ‘em trai’ đó của mẹ không?!”

9

Cậu tôi bị bảo vệ “mời” vào.

Đứng trước mặt tôi, vẫn còn bày vẻ bề trên, mặt mày sị xuống nhưng vẫn ngang ngược:

“Tôi bảo chị tôi đem nhà đi thế chấp, rồi cho tôi vay. Như vậy tôi khỏi phải trả lãi.”

“Vả lại, chị tôi cũng đâu có tổn thất gì, tôi có vay tiền cô đâu!”

Tôi siết chặt tay thành nắm đấm, giọng lạnh như băng:

“Thời buổi này cái gì cũng tăng giá, chỉ có lòng người là càng ngày càng rẻ.”

“Ông cũng biết thế nào là lãi suất cơ à?”

“Thế sao không đem nhà ông đi thế chấp mà mua?”

Cậu tôi như bị giẫm phải đuôi, bật dậy gào lên: “Thì làm vậy phải trả nợ đó!”

“Cô mua nhà mới rồi, mẹ cô có chỗ ở. Còn tôi đem nhà đi thế chấp rồi, tôi ở đâu?!”

Tôi có cảm giác mình sắp nổ tung.

“Nghe rõ chưa mẹ?!”

Tôi nói thẳng không kiêng nể: “cậu con rõ ràng biết rằng nếu đem nhà đi thế chấp thì sẽ không còn chỗ ở, nhưng vẫn xúi mẹ con làm thế. Để mẹ phải gánh nợ, để mẹ không còn nơi nương thân.”

Mẹ tôi chỉ ngồi đờ người trên ghế sofa.

Tôi cứ tưởng bà sẽ nhận ra bản chất ích kỷ của anh, từ đó có khoảng cách với anh.

Không ngờ bà suy nghĩ một lát, ngẩng đầu lên nhìn tôi: “Con mua nhà mới rồi, dù sao mẹ cũng có chỗ ở…”

“Vậy thì đem nhà này đi thế chấp, lấy tiền cho anh con mượn…”

Chưa bao giờ tôi cảm thấy bất lực đến thế.

Tôi cứ nghĩ mẹ chỉ đơn thuần là ngốc nghếch, ai ngờ trong sự ngốc ấy lại ẩn giấu cái bản chất mù quáng vì em trai chết người.

Anh tôi hí hửng đứng bên cạnh ngọt ngào gọi chị.

Tôi mặt lạnh như băng, giật lấy sổ đỏ và giấy kết hôn từ tay mẹ.

“Nếu mẹ muốn nuôi em trai mẹ cả đời thì tùy.”

“Nhưng đừng kéo ba con chết chung.”

“Gia đình cậu ta, đừng hòng moi được thêm một đồng nào từ con!”

“Mày đúng là đồ bất hiếu!” – cậu tôi giơ tay định tát tôi: Đến lượt ông lên tiếng à?!” Tôi trừng mắt quát lớn.