Chương 37 - Ta Thay Người Bảo Vệ Những Bảo Vật Quý Giá
Y bỗng nhớ đến Vương quý nhân đã chet thảm từ lâu.
Dung mạo đẫm má u làm y không nỡ nhìn.
Quý phi lại có thể dễ dàng xuống tay giet chet Vương quý nhân như thế chỉ vì ghen tuông, tất nhiên cũng có thể vì oán hận mà vu tội cho Nguyệt tần, lấy mình làm cái cớ để ép buộc y phải xử t ử phi tần.
Thế nên quý phi có còn là cô gái có tâm hồn trong sáng thiện lương như sen trắng trong lòng không vậy? Hả bệ hạ?
Ta lặng lẽ đứng bên cạnh, nhìn rõ biểu cảm của hoàng đế mà thầm nở một nụ cười mỉa mai.
Hoàng đế quên rồi sao?
Quý phi trở nên kiêu ngạo, xem thường mạng con người ta như cỏ rác, trở thành rắn độc như hôm nay là vì ai chứ? Tất cả là vì quân vương đây đã từng bước dung túng chiều chuộng.
Quý phi khóc lóc kêu oan, nhưng ả chuyên quyền nhiều năm, đã đắc tội với tất cả mọi người, không một ai chịu đứng ra nói đỡ cho ả cả.
Và chỗ dựa duy nhất của ả, hoàng đế, cũng đã mất hết kiên nhẫn còn sót lại với ả rồi.
Tất cả mọi người đều hiểu.
Quý phi đã ngã xuống.
20
Sau chuyện tà thuật, hoàng đế phong tỏa tin tức.
Đại sư Trường Minh và tất cả cung nhân biết chuyện trong cung của quý phi đều bị xử tử.
Quý phi cũng bị tước bỏ phong hiệu, giam vào lãnh cung.
Trước khi bị dẫn đi, ả dùng đôi mắt đỏ ngầu nhìn trừng trừng về phía ta, dường như không hiểu tại sao kế hoạch tinh vi của ả lại thất bại đến mức này.
Ả đã dùng tiền mua chuộc đại sư Trường Minh, dùng mạng sống cả gia đình ép buộc cung nữ để họ cùng nhau vu oan cho ta.
Rõ ràng là một kế hoạch hoàn hảo.
Tại sao lại thay đổi?
Nhưng ả không biết ta đã sớm phát hiện ra sự khác thường của cung nữ, sau đó ta sai người luôn theo sát nàng ấy, quả nhiên phát hiện ra việc nàng ấy lén lút chôn rối gỗ dưới gốc cây trong vườn của ta.
Cung nữ thấy sự việc bại lộ thì bèn thẳng thắn thú nhận mọi chuyện.
Vì vậy, ta cho người đón gia đình nàng ấy ra, lại hứa sẽ giúp nàng ấy giả chet xuất cung. Cung nữ vui mừng khôn xiết, cùng ta diễn một vở kịch cho quý phi xem.
Ta vốn nghĩ hoàng đế sẽ tước đi mạng sống của quý phi. Bởi vì trên đời này không có gì đau đớn hơn việc người mình yêu tự tay giet mình.
Nhưng hoàng đế vẫn không nỡ, y giữ lại mạng sống của ả.
Tình sâu nghĩa nặng thật đấy!
Nhưng thứ tình cảm này lại tan biến khi hoàng đế đột ngột đến thăm quý phi trong lãnh cung, nhìn người tình xưa kia gầy gò tiều tụy, toàn thân nhếch nhác, chút ít tiếc thương đã hoàn toàn tan biến thành bọt biển.
Ngày ấy, sự chán ghét không thể che giấu trong ánh mắt hoàng đế, và khi quý phi tiến lại gần, y lùi lại theo phản xạ, những điều đó như một búa tạ giáng mạnh vào lòng quý phi.
Sự sủng ái ngày xưa bây giờ đã trở thành lưỡi dao sắc bén rồi.
Một lưỡi dao đâm sâu vào lòng quý phi.
Người canh giữ ả báo lại: Quý phi đang mắc bệnh nặng.
Lúc ấy ta đã là hoàng hậu, được ngồi trên vị trí mà quý phi ngày đêm mong ước nhưng không thể với tới, tất nhiên ta phải đi thăm ả.
21
Trong lãnh cung, ả đàn bà tóc tai rối mù đang nằm yếu ớt trên giường, chăn đệm chung quanh bốc mùi hôi thối.
Từ sau sự việc dùng bùa chú, quý phi đã ở lãnh cung ba năm. Trong ba năm này, tiên hoàng hậu và thái hậu lần lượt qua đời, ta được phong làm hoàng hậu, sinh ra một trai một gái, trở thành người phụ nữ tôn quý nhất trong hậu cung.
Còn quý phi từng được mọi người tôn sùng, nay đã thành phế phi thất sủng trong lãnh cung. Thậm chí không cần ta ra tay, những phi tần từng bị ả chà đạp cũng không tha cho ả.
Giờ đây quý phi đã bị tra tấn đến tàn tạ, ả thoi thóp nằm đó mong sớm được trút hơi thở cuối cùng để có thể giải thoát.
Nhưng ta vẫn giữ ả sống, bởi vì ta không cho phép ả chet, bây giờ chưa đến lúc.
Hôm ấy, ta vừa bước vào lãnh cung thì quý phi liền nghe tiếng, ả quay lại nhìn thấy ta, trong mắt bừng lên ngọn lửa hận thù vô tận, tưởng chừng như muốn thiêu sống ta vậy.
“Tiện nhân! Mày còn dám đến đây à?!”
Ta chỉ cười nhạt, dịu dàng hỏi thăm: “Quý phi nương nương, dạo này ‘ngài’ có khỏe không?”