Chương 36 - Ta Thay Người Bảo Vệ Những Bảo Vật Quý Giá

Nghe vậy, quý phi lén liếc về cung nữ phía sau ta, thấy nàng ấy gật đầu thì quý phi cười đắc ý:

"Vậy cô có dám để bổn cung khám xét Ngọc Hoa cung của cô không?"

Tức thì, mọi ánh mắt đều dồn về phía ta, có vị nghi ngờ, có người đắc ý, có kẻ hả hê.

Nhưng lúc này, ta lại cười, một nụ cười thản nhiên và bình tĩnh:

"Tất nhiên là dám."

18

Qua nửa canh giờ, người của hoàng đế từ Ngọc Hoa cung bước ra, trên tay nàng ấy cầm một hộp gỗ.

Quý phi thấy thế thì nở nụ cười:

“Vật chứng ở đây, Nguyệt tần, cô còn dám không thừa nhận sao?!”

Ta khẽ nhướng mày.

Quý phi lại nhìn về phía các cung nữ sau lưng ta, giọng lạnh lùng: “Ai biết chuyện này? Bổn cung cho các ngươi cơ hội tự thú nhận, nếu không tất cả sẽ bị đánh chet.”

Nghe vậy, bỗng một cung nữ đột nhiên quỳ xuống: 

“Xin quý phi nương nương, xin bệ hạ tha mạng cho nô tì, chuyện dùng tà thuật mưu hại quý phi đều do một mình Nguyệt tần nương nương lên kế hoạch. Ngài ấy ganh tỵ vì quý phi được bệ hạ sủng ái, từ lâu đã căm hận quý phi. Nghe nói đến tà thuật, ngài ấy bèn sai người tìm tới một con rối gỗ, bảo muốn hại chet quý phi.”

Nhân chứng vật chứng đều có.

Thoáng chốc, chuyện ta dùng tà thuật mưu hại quý phi dường như đã chuyện chắc như đinh đóng cột.

Sắc mặt hoàng đế hoàn toàn trầm xuống:

“Nguyệt tần, ngươi có biết tội không?”

Ta quỳ trên đất, ngẩng đầu nhìn y, dùng giọng điệu bình tĩnh đáp: “Bệ hạ, mấy tháng nay thần thiếp ở bên ngài, ngài thấy thần thiếp chưa từng kiêu căng. Thần thiếp cũng tự nhận đối với ngài một lòng si mê, cũng chẳng hề tranh giành, lại càng không bao giờ nói xấu quý phi. Thần thiếp không biết vì sao quý phi lại vu oan cho thần thiếp, càng không hiểu vì sao cung nữ này lại nói như vậy, xin bệ hạ minh xét.”

Nói xong, khóe mắt ta ửng đỏ như thể đau lòng đến cùng cực.

Hoàng đế sững sờ, quý phi lại lạnh giọng: “Nguyệt tần, đến lúc này mà vẫn còn cứng đầu sao? Nếu cô không làm gì thì đây là cái gì?”

Nói xong, ả ném hộp gỗ vào ta.

Nhưng từ trong hộp gỗ rơi ra không phải là con rối gỗ đã được sắp xếp sẵn.

Mà là những trang kinh Phật.

Mọi người đều sững sờ.

Hoàng đế nhíu mày: “Nguyệt tần, rốt cuộc có chuyện gì đây?”

Nghe vậy, dường như ta đã hoàn toàn sụp đổ, nước mắt rơi lã chã, ta khóc lóc thảm thiết: 

“Mấy ngày gần đây bệ hạ phiền lòng việc nước, thần thiếp không thể giúp gì được nên chỉ có thể chép kinh Phật cầu phúc cho ngài, cầu phúc cho vạn dân, mong mưa thuận gió hòa để bệ hạ không còn lo lắng. Thần thiếp vốn không muốn khoe công, nhưng thực sự không hiểu vì sao quý phi lại vu oan thần thiếp mưu hại nàng ấy.”

Nghe vậy, cung nữ vừa mới tố cáo ta cũng sụp đổ gào khóc: “Xin bệ hạ tha mạng cho nô tỳ! Là quý phi, tất cả là do quý phi dùng mạng sống của gia đình nô tỳ ép buộc nô tỳ vu oan Nguyệt tần nương nương. Thực ra người dùng tà thuật là quý phi!”

Sắc mặt quý phi thay đổi dữ dội: “Đồ nói láo!”

Cung nữ lại nghiến răng nói: “Gần đây bệ hạ sủng ái Nguyệt tần nương nương nên quý phi đố kỵ, ngài ấy bèn dùng tiền mua chuộc đại sư Trường Minh, ra lệnh tìm rối gỗ khắc tên bệ hạ và Nguyệt tần nương nương để trút giận! Nếu bệ hạ không tin thì có thể cho người tìm kiếm!”

19

Không đầy nửa khắc, người của hoàng đế trở lại, trên tay cầm hai con rối gỗ khắc tên bệ hạ và Nguyệt tần.

Hai con rối ấy đầy những vết đóng đinh sâu hoắm.

Quý phi thất thần ngã xuống đất, gào lên: “Thần thiếp bị oan, bệ hạ! Thần thiếp luôn một lòng si mê bệ hạ, sao có thể oán hận bệ hạ được chứ?”

Cung nữ lại cười lạnh: “Tất nhiên là ngài sẽ oán hận bệ hạ, ngài oán hận bệ hạ không thể cho người ngôi vị hoàng hậu, cũng không thể cho ngài lời hứa một đời một kiếp một đôi người!”

Trường Minh đại sư cũng không chịu nổi, gã quỳ xuống thừa nhận mọi tội lỗi.

Nhân chứng vật chứng đều có làm quý phi không thể chối cãi.

Hoàng đế nhìn chằm chằm vào mặt quý phi, ả vẫn xinh đẹp dịu dàng như xưa nhưng không hiểu sao, khi y nhìn thì càng lúc càng thấy xa lạ.