Chương 24 - Ta Thay Người Bảo Vệ Những Bảo Vật Quý Giá
“Chát!” Âm thanh vang lên, Tạ phu nhân trực tiếp vung tay, hung hăng tắt vào mặt Tuyết Nhi: “Tiện nhân! Dám mê hoặc con ta!”
Mạnh đến nỗi Tuyết Nhi ngã ra đất, nhưng em vẫn tỏ vẻ đáng yêu: “Là lỗi của con, phu nhân đừng nóng, huhu...”
“Tuyết Nhi!” Tạ Cẩm Đường ngồi xuống ôm ấy Tuyết Nhi đang ngã trên mặt đất, y đau lòng dỗ dành: “Thưa mẹ, có gì thì cứ xả lên ta, xin mẹ đừng đánh nàng, nàng là cô gái tốt…”
“Con!!!” Tạ phu nhân tức giận không nói nên lời làm Tống Tuyết Nhi lén quay đầu nhìn về phía ta nở nụ cười:
“Phế vật, lần này là ta thắng.”
Mà ta chỉ mỉm cười giữ im lặng.
Đúng là Tống Tuyết Nhi có thủ đoạn, chỉ sợ còn tiếp tục thế này em sẽ có thể ngồi vào ghế thiếu phu nhân Tạ gia.
Nhưng đáng tiếc, mọi việc thường đi quá giới hạn làm mọi người không ngờ tới.
“Truyền lệnh, Tạ phủ mưu hại mệnh quan triều đình, lệnh bắt giữ tất cả mọi người!” Một giọng nam vang lên, vững vàng truyền vào tai tất cả.
“Không thể!!!” Tống Tuyết Nhi không tin được, em chet trân tại chỗ, hoang mang nhìn Cẩm Y Vệ nối đuôi nhau vào phủ.
Gương mặt Tạ phu nhân và Tạ Cẩm Đường xanh mét, nhưng họ không phản kháng, dù sao cũng toàn là Cẩm Y Vệ, ta cũng coi như người Tạ gia nên bị mang đi.
“Rõ ràng kiếp trước Tạ gia không có chuyện gì.” Tống Tuyết Nhi quỳ trên đất gào khóc, nhưng em cũng phải bị mang đi.
14.
Mọi người bị tách ra giam lại, bên ngoài nhà tù xuất hiện một bóng người xinh đẹp màu xanh, nhìn qua khá quen thuộc.
“Tạ phu nhân, đã lâu không gặp.”
Bà ấy mỉm cười uống một ngụm trà.
"Liễu tiêu!" Hai mắt Tạ phu nhân đỏ ngầu.
"Ta không chết làm chị rất kinh ngạc sao? Chúng ta từng là chị em đồng môn, không ngờ chị lại hận ta như vậy.” Liễu Tiêu thở dài.
Tạ phu nhân biết kế hoạch ám sát của mình đã thất bại nên bất chấp mọi thứ.
“Dựa vào cái gì? Cả hai đều là những đứa trẻ mồ côi, đều chung một thầy, nhưng sao mày có thể một bước lên mây trở thành nữ thượng thư, còn tao chỉ có thể bị nhốt trong tường cao cả đời?”
Đây là ác mộng của bà, cũng là việc bà hận nhất đời mình, Liễu Tiêu thở dài một hơi tiến đến trước mặt bà:
“Lúc trước Tạ hầu gia cầu cưới hai người chúng ta, dù chị có đủ tài hoa đè ép mọi nam nhân nhưng lại muốn đi đường tắt. Còn ta thì an phận học tập ròng rã hơn mười năm trời mới được nữ đế nhìn trúng.”
“Trước khi gả đi ta đã từng hỏi chị rồi, chị có hối hận không?” Liễu Tiêu nhìn bà như thể cả hai cùng trở về năm mười tám tuổi.
“Tao không hối hận!” Tạ phu nhân quỳ xuống gào lên, từng tiếng gào vang vọng đâm thủng màng nhĩ người nghe, thật ra trong lòng bà đã cực kỳ hối hận rồi.
Lúc sinh Tạ Cẩm Đường, bà chuẩn bị tìm nữ đế báo cáo kế hoạch lớn lao của mình, chẳng ngờ Tạ hầu gia chet đi nên bà chỉ có thể vừa nuôi con vừa chèo chống cả một tòa hầu phủ khổng lồ.
Từ đây, kinh thành thiếu đi một tài nữ, nhiều thêm một Tạ phu nhân thông minh.
Bà nhìn Liễu Tiêu bước lên con đường nữ quan bà muốn mà cả đời cũng với không nổi mà sinh hận. Nên tết trung thu này bà mở tiệc chiêu đãi tứ phương là vì muốn tự chúc mừng, chúc mừng việc mình thành công ám s/át bà ấy ở núi Thiên Môn.
Bởi vì chỉ có bà biết Liễu Tiêu sẽ tảo mộ ân sư trên núi trong dịp tết, như vậy, bà sẽ không phải h ận hay ghen ghét nàng ấy nữa.
“Đàn Tứ, nhân sinh không gặp, sống chết cách xa. Từ khoảng khắc chị ra tay với ta, thì số phận đã quyết định một trong hai phải chet rồi.”
—-
Liễu Tiêu dù hiền hòa dịu dàng cũng không phải thứ người ta có thể dễ dàng nắn bóp.
“A!” Tạ phu nhân co quắp trên đất, kêu gào hồi hận, đời này bà đã thua, thua sạch.
Còn Liễu Tiêu thì tiến đến trước mặt rồi ta nhẹ gật đầu:
“Người này là công thần, phóng xuất.”
“Là mày! Không có khả năng! Tại sao mày biết được?” Tạ Cẩm Đường không tin nổi nhìn ta bằng ánh mắt long sòng sọc, sắc mặt y tái xanh tái xám, hận không thể giet ta ngay tại chỗ.
“Cảm ơn Tạ Cẩm Đường nhé, cảm ơn vì đã ức hiếp ta, còn Tạ phu nhân nữa, cảm ơn bà đã nhận nuôi ta.”
“Tống Tuyết Nhi, cảm ơn em đã cho chị thêm một cơ hội.
…
Ta biết tương lai của mình sẽ là con đường hoa, là tự do, là nữ quan.
Đến trước núi, ắt có đường.