Chương 23 - Ta Thay Người Bảo Vệ Những Bảo Vật Quý Giá

Nhưng không ngờ Tạ Cẩm Đường lại xuất hiện, y gióng trống khua chiêng bảo biết ai hại chết Liễu Tiêu, ép buộc ta phải gả cho y.

 

Mãi cho đến khi bị Tống Tuyết Nhi giet chet, ta mới hiểu rõ mọi chuyện.

 

Là Tạ gia giet!

 

Để ngăn cản con đường làm quan của sư phụ, y cố ý thành hôn với ta, còn cố ý kiếm đường cho em gái giet chet ta, sau đó tất cả tiền bạc ta kiếm được đều thuộc về hầu phủ!

 

Từ khi sống lại, ta đã cẩn thận chặt chẽ, sợ hãi làm chuyện gì sẽ cải biến thời gian t/ ử v ong của sư phụ, nhưng mọi thứ diễn ra cũng khá giống kiếp trước, ta bị nghỉ học cũng không khác mấy, như vậy ta đã nắm chắc tự tin sẽ cứu được sư phụ.

 

Ánh trăng lên cao, Liễu Tiêu nhìn thẳng vào ta.

 

“Con nói ba ngày sau Tạ gia sẽ cho người ám sát ta ở núi Thiên Môn?”

 

Ta quỳ trên đất, nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy.”

 

“Con là con nuôi của Tạ gia nên không thể ăn nói lung tung, mưu s át mệnh quan triều đình sẽ phải liên lụy cửu tộc, con có chắc mình đang nói sự thật không?” Bà ấy lơ đãng liếc qua ta, ngón tay nhẹ gõ, nhìn qua như thể bà ấy không để việc này trong lòng.

 

Ta bật cười, điệu bộ kia, cái gõ kia, ta nhìn là biết bà ấy đã có ý tin hơn nửa rồi.

 

“Nếu một câu nào của con là giả, vậy con sẽ chết không toàn th ây! Con chỉ muốn trở thành một nữ quan ưu tú giống ngài, nếu một nhân tài vô tội chet đi thì quá đáng tiếc, dù sao ngài tồn tại thì mọi người nữ mới có thể có hi vọng làm quan.”

 

“Được, nếu lời con nói là sự thật, vậy con sẽ được báo đáp như những gì con mong.”

 

Đạt được câu hứa hẹn này, ta thở dài một hơi.

 

Hôm nay đến Độ phủ chắc chắn không thể nào lừa được Tạ gia, nhưng bởi vì ta vừa bị cho nghỉ học nên họ nghĩ ta đến cầu xin Độ tiên sinh cũng là chuyện bình thường.

 

Lần này phải cảm ơn Tống Tuyết Nhi rồi, nếu không ta sẽ bị nghi ngờ, dẫn đến nguy hiểm mất.

 

Nếu sau này Tạ gia phản ứng lại cũng không cảm thấy là ta làm, huống chi ta chỉ là một kẻ trong suốt ở Tạ phủ, sao có thể biết chuyện Tạ phu nhân và Tạ Cẩm Đường muốn làm chứ.

 

13.

 

Ta nghe lời thôi học, cả ngày bị giam trong phủ học cầm kỳ thi họa và nữ giới.

 

Ba ngày sau Tạ gia tổ chức tiệc tối trung thu, mời rất nhiều quan lớn quý nữ ở kinh thành đến, rõ ràng là họ muốn lựa chọn hôn sự cho Tạ Cẩm Đường, nhưng nghe nói y đã ra ngoài từ sáng sớm rồi.

 

Một lúc sau ta thấy đám đông hỗn loạn, lại gặp được người quen.

 

“Con mang tiện tì này ra chỗ khác, muốn nạp nàng ta làm thiếp thì đợi cưới vợ rồi tính, hiện tại kéo người lên đây còn ra thể thống gì?”

 

Tạ Cẩm Đường mang theo Tống Tuyết Nhi ăn mặc ra vẻ trong sáng ngây thơ đi tới, Tạ phu nhân thấy vậy thì xanh mét mặt mày.

 

Tạ Cẩm Đường luôn thông minh giờ này như bị mê hoặc tâm trí, hắn kiên cường nói: “Không, con muốn cưới Tuyết Nhi làm thê tử chứ không phải để nàng ấy làm thiếp.”

 

“Thưa phu nhân, con biết thân phận con hèn mọn, nếu làm thiếp con cũng là do con trèo cao, nhưng con thật lòng yêu Tạ Cẩm Đường.”

 

Tống Tuyết Nhi rưng rưng bám vào cánh tay Tạ Cẩm Đường và núp trong lồng ngực y, nhìn em yếu đuối như cây liễu, xinh đẹp như lá phong, em rưng rưng làm Tạ Cẩm Đường thương tiếc không thôi.

 

"Không, Tuyết Nhi đừng khóc, em xứng với ta, là thê tử của ta, Thiếu phu nhân Tạ gia chỉ có thể là em!"  

 

Tạ phu nhân nhìn một màn này mà tức đến run người, sắc mặt bà tái xanh. Khuôn mặt tất cả quan viên quý nữ cũng khó chịu theo.

 

Các nàng biết bản thân muốn tới làm gì, Tạ Cẩm Đường có tướng mạo xuất chúng, rất nhiều quý nữ ở kinh thành đều tương tư y.

 

Huống gì bây giờ chỉ có hai người là Tạ phu nhân và Tạ Cẩm Đường trong phủ, một gia tộc đơn giản như thế làm các nàng muốn lên nắm quyền cũng không khó.

 

Thế mà bây giờ y lại muốn cưới một đứa con gái nhà bán đậu hũ làm vợ, còn công khai đưa tới trước cửa.

 

Quả đúng là tâm trí mê muội, mù quáng tin tưởng, mỡ heo che mắt!

 

“Chúng con xin phép đi trước.”

 

“Tạ phu nhân, xin phép.”

 

Những quý nhân trong viện nhanh chóng rời đi hết, chỉ để lại ba người.