Chương 6 - Ta Muốn Có Hài Tử

{Phiên Ngoại Văn Kỳ}

Ta đang đọc sách trong Thái Lập Viện, Nghi Nghi cầm nhánh cây đuổi theo con trai ta, Thôi Mặc, phía sau còn có con gái ta, Văn Thất Thất, la lết:

"A Đại, A Đại."

Có lẽ là đang kêu mẫu thân nó đánh ca ca nó cho hả giận.

Thôi Mặc chạy vào, níu lấy ống quần ta, tiện tay lau mũi lên áo ta. Ta có chút khó chịu, nhưng không dám thể hiện ra.

Nếu không ba đứa nhóc sẽ nhào lên đánh ta.

"Phụ thân ơi, sao muội muội được theo họ phụ thân, mà con lại không? Mẫu thân ỷ có cùng họ với con, suốt ngày đánh con."

Nghi Nghi chống nạnh bước vào, tay áo xắn lên, lộ ra cánh tay trắng nõn, ngực áo hơi lộn xộn, thở hổn hển.

Dù đã sinh hai con, nhưng dáng người của nàng ngày càng đẹp, vòng eo mềm mại đến không ngờ.

Ta đành phải quay mặt đi:

"Việc nhà đều do mẫu thân con quyết định, con hỏi mẫu thân xem có đổi họ được không."

"Thôi Mặc! Con mơ đi!"

Văn Thất Thất cuối cùng cũng bò lên chân ta, ta bế nó lên, Nghi Nghi đứng xa xa, thực ra ta muốn bế nàng hơn.

Ta ngước mắt nhìn nàng, Nghi Nghi ngây người, chỉ tay vào ta:

"Đừng nhìn ta như vậy, chàng... chàng đọc sách của chàng đi."

Ta cúi đầu cười:

"Thúy Liễu, mang bọn trẻ ra ngoài."

Nghi Nghi định bỏ chạy, ta với tay ôm lấy nàng:

"Văn Kỳ, ban ngày ban mặt, chàng đi ên rồi sao!"

"Ừ, đ iên rồi."

Chỉ cần gặp nàng, lý trí, đạo nghĩa lễ giáo, ta không quan tâm, ta chỉ muốn nàng.

Nghịch tóc nàng, ta nhớ lại lần đầu nàng vào phủ.

Ta vốn chả thích kết hôn hay quan tâm việc nàng là con gái Thái phó. Ta không thích văn nhân hay chữ nghĩa, nhưng người đến cầu hôn quá nhiều, ta dò hỏi thì thấy Nghi Nghi không giống các cô nương khác.

Thôi thì, ít nhất Thái phó không phải người của Thái Tử, ta liền đồng ý.

Đêm tân hôn, tiểu cô nương mắt đảo quanh, ta hơn nàng nhiều tuổi, con đường thăng tiến lại gian nan.

Tự nhiên không dễ dàng tin tưởng ai.

Chỉ nghĩ cưới về để làm bình hoa, muốn ta đụng đến nàng, thì thôi đi.

Ta tưởng nàng sẽ làm loạn, nhưng nàng không chỉ không làm loạn, mà còn nạp cho ta ba thiếp.

Định kiểm soát ta đây mà?

Từ nhỏ phụ thân mẹ mất sớm, ta vừa làm vừa học, nên chẳng bao giờ tin ai thực lòng.

Nhưng nàng khác, nàng sẽ chống nạnh cãi nhau với Trần phu nhân, từ khi nàng đến, phủ có thêm nhiều thứ.

Ngày nào cũng có tiếng cười đùa, đầy náo nhiệt.

Tiểu Tứ kể về nàng mà cũng cười.

Đặc biệt là nàng hay nấu chè đậu đỏ, ngân nhĩ cho ta, ta nghi ngờ nàng bỏ độc, sau mới biết nàng được cưng chiều quá nên là cũng... À…. Thì….

Con gái duy nhất của Thái phó, từ nhỏ đã quen vô pháp vô thiên.

Ta lười quản, nhưng mỗi khi có ai nói xấu ta, nàng đều tức giận đi cãi nhau.

Ta thấy buồn cười, ta là Thừa tướng đương triều, cần gì ai bảo kê đâu.

Nhưng nhiều lần, trái tim băng giá dường như từng chút một được sưởi ấm.

Nàng nói, phu thê là một, vinh nhục cùng hưởng.

Thái Tử ngày càng ngang ngược, ta phát hiện Thái Tử có người bên ngoài, đang mang thai, mà Thái Tử lại không thể có con.

Nghi Nghi rất muốn sinh con, không phải nàng sinh, mà là ta và người khác sinh, nàng chỉ muốn ta nối dõi tông đường, sau mới biết là để gia tộc nàng mạnh hơn, ra ta chỉ là công cụ.

Ngày ngày nhìn nàng, nghe báo cáo về nàng, ta thấy khát khao.

Nhưng thời cơ chưa tới.

Ngày ta mang chó về, ta biết, ta thật sự muốn nàng.

Trái tim lạnh giá 20 năm của ta cuối cùng cũng đã được “rã băng” rồi.

Ôm nàng, còn mềm mại hơn ta tưởng.

Dạ tiệc Trung Thu là ta cố tình, ta biết Thái Tử không thể có con, đứa bé trong bụng Thanh Mộng là con duy nhất của Thái Tử.

Chỉ là không ngờ Thái Tử đ iên cuồng đến thế, lợi dụng ta và Thái Tử phi.

Cũng coi như ta thử thách Nghi Nghi, xem nàng có tự bảo vệ mình không, cũng xem ta có bảo vệ được nàng không.

Ừ, nàng ngon thật, là ngon từ thịt ngọt từ xương, ta thấy rất thỏa mãn.

Ta không thuộc phe ai, chỉ nghe lệnh Hoàng Thượng.

Không ngờ cuối cùng người cứu ta lại là nàng, xem ra, Nghi Nghi còn nhiều điểm tốt chờ ta khám phá.

Ôm Nghi Nghi vào phòng ngủ, tối nay chắc chắn không tránh khỏi bị phạt rồi. Nghi Nghi bảo là bị các phu nhân cười.

Vì khi hỏi Thừa tướng phu nhân đâu?

Mười lần thì có đến năm lần là đang ngủ.

Nửa đêm tỉnh dậy, Nghi Nghi mơ màng nhìn lên trướng, ta quen thói gọi bếp mang bữa tối, không biết là ăn bữa tối hay ăn đêm nữa.

Nghi Nghi ôm tay trừng ta:

"Không chờ đến tối được sao?"

Ta truyền tới ngụm rượu hoa đào cho nàng, Nghi Nghi sức không bằng ta, phản kháng vô hiệu, chỉ có thể dùng tay đấm ngực ta, như mèo cào, ta càng thêm thích thú.

"Đừng quậy, quậy nữa thì mai lại ngủ cả ngày à."

Nàng quả nhiên không động đậy.

Thỏa mãn ngủ tiếp, ta thích Nghi Nghi ôm ta ngủ, thích nàng gọi tên ta khi tình cảm dâng trào.

Chỉ khi nghe nàng gọi tên ta, ta mới thấy mình là người thật, là Văn Kỳ, không phải cục bùn, viên đá ngoài thành.

Ta, Văn Kỳ, hai mươi mấy tuổi, có đôi con, một người vợ ta yêu và cũng yêu ta, đời này 10 điểm không có nhưng!

-----------🍀HOÀN TOÀN VĂN🍀-----------