Chương 5 - Ta Muốn Có Hài Tử

13

“Không cần mời Thái Tử nữa, Tiểu Tứ, đi mời Vương gia Thụy tới đây.”

Tiểu Tứ ngạc nhiên:

“Phu nhân, mời Vương gia Thụy sao?”

Ta bĩu môi:

“Thôi, với thân phận của ta, nào mời được Vương gia Thụy, chi bằng chúng ta dẫn tiểu thiếp Thanh Mộng tới phủ Vương gia Thụy một chuyến.”

Thanh Mộng nắm chặt chân ta:

“Phu nhân, ta sai rồi, thật sự sai rồi, xin người đừng đưa ta về phủ Vương gia Thụy, cầu xin người.”

“Đồ đâu?”

Thanh Mộng nhìn ta:

“Người theo ta vào phòng, cầu xin người.”

Ta dẫn theo Thúy Liễu bước vào phòng cùng Thanh Mộng. Thanh Mộng từ từ cởi áo trước mặt chúng ta, ta nhíu mày.

Chỉ thấy Thanh Mộng cởi đến khi chỉ còn lại một lớp áo trong, nàng sờ bụng rồi gỡ ra một lớp da heo.

Bên dưới lớp da heo là một cuốn sổ sách, dưới nữa mới là cái bụng bầu.

Giấu ở đây, bảo sao tìm mãi không thấy.

“Vương gia Thụy cho ngươi lợi ích gì, ngươi lại liều mình như vậy?”

Thanh Mộng lắc đầu: “Không phải Vương gia Thụy, mà là Vương phi Thụy.”

Hả?

“Người thấy ta có chút quen thuộc đúng không?”

Ta im lặng gật đầu.

“Ta và Vương phi Thụy giống nhau đến bốn phần, ta là con gái thứ.”

Ta thấy đầu óc có chút mơ hồ:

“Vậy thì sao?”

“Ban đầu Vương phi Thụy và Thái Tử...”

“Vậy Thái Tử coi ngươi như thế thân của Vương phi Thụy?”

Thanh Mộng gật đầu. Chời đất, chuyện này thật phức tạp.

“Cầu xin phu nhân, hãy bảo vệ đứa bé trong bụng ta.”

Nói rằng việc này không phải do Vương gia Thụy bày mưu, ta không tin.

Cũng may nàng không ngu ngốc, biết giữ lại chứng cứ này mà không đưa thẳng cho Vương phi Thụy, nếu không với tính cách của Vương gia Thụy và Vương phi Thụy, chắc chắn sẽ một xác hai mạng.

Văn Kỳ nhốt nàng lại, nàng không thể về phủ Thái Tử, nàng ta chính là ất chủ bài. Văn Kỳ đã giữ lại đường lui cho mình thật là... đi ên rồ.

Nếu ta ngu ngốc mà không phát hiện ra thì sao?

Chỉ có thể cùng chết mà thôi.

14

Ta nắm lấy cuốn sổ, trong đó chứa đầy bằng chứng về những tội trạng tham ô của Thái Tử trong những năm gần đây, cũng như các bằng chứng về việc cài cắm người vào kỳ thi khoa cử. Tình hình này thật khó xử, nếu ta đem giao nộp cuốn sổ này, Văn Kỳ sẽ rơi vào tình thế càng nguy nan hơn.

Cuốn sổ này như một củ khoai nóng bỏng tay, không biết phải làm sao để giao nộp mà bảo toàn tính mạng cho Văn Kỳ. Hiện tại, người của Vương gia Thụy và Thái Tử chắc chắn đều đang truy tìm cuốn sổ này. Nếu ta mạo hiểm giao nộp, Văn Kỳ chắc chắn sẽ bị Hoàng Thượng nghi ngờ có mưu đồ riêng.

Chứng cứ về tội trạng của Thái Tử không đầy đủ, Văn Kỳ bị bắt giam với tội danh mưu hại hoàng tộc. Phụ thân ta là Thái phó, nếu ông ấy giúp Thái Tử, chắc chắn sẽ không để ta gả cho Văn Kỳ. Nghĩ tới đây, ta chỉ có thể cầu xin sự giúp đỡ từ phụ thân.

Ta lệnh cho người chép lại một bản sao của cuốn sổ và gửi cuốn sổ gốc cho phụ thân. Thanh Mộng được đưa vào cung Hoàng Hậu, không cần biết thế nào, với khả năng của Hoàng Hậu, bảo vệ tính mạng của đứa bé là chuyện dễ dàng, cũng coi như ta đã tích đức cho mình.

Thái Tử bị phế, người có thể cân bằng với Vương gia Thụy sẽ không còn, Hoàng Hậu tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy ra, vậy nên Thanh Mộng chỉ có thể sinh ra một đứa con trai.

Triều đình thật sự là nơi đầy rẫy mưu mô và toan tính. Ta rõ ràng chỉ muốn có một đứa con, mà lại vướng vào bao nhiêu chuyện rắc rối này, đều là tại Văn Kỳ, làm ta lúc nào cũng bận lòng.

Ta ngủ li bì trong phủ, mỗi khi ngủ lại mơ thấy Văn Kỳ mình đầy máu đến tìm ta, khiến ta sợ hãi không thôi.

Ba ngày sau, Thái Tử bị phế truất, nhưng chỉ là bị phế truất rồi đưa đến phong địa, nghe nói còn mang theo Thanh Mộng, có ý định làm lại từ đầu. Đúng là người có thể nghĩ ra chuyện mượn giống để củng cố địa vị thì đều không phải người tầm thường.

Ta chẳng buồn quan tâm.

Ngày ngày đứng trước cửa ngóng trông Văn Kỳ trở về.

Mười ngày trôi qua, ta không nhận được tin tức gì, chỉ biết Hoàng Hậu bị phế, đứa con của Thanh Mộng không còn.

Thái Tử không còn khả năng tranh đoạt ngôi vị, Vương gia Thụy thật là kẻ tàn nhẫn.

Ta lo lắng, mặt mày tiều tụy, Thúy Liễu nhìn ta thở dài:

"Tiểu thư, sao người lại xấu xí thế này?"

Chậc, có biết nói chuyện không?

Ba vị thiếp thường xuyên đến phủ an ủi ta, cùng ta chơi mạt chược, ta thua năm trăm lượng bạc, sau đó không cho họ đến nữa.

Rốt cuộc là đến an ủi ta hay đến làm phiền ta?

Đêm đến, ta nằm trên giường mở mắt không ngủ, nghe thấy tiếng động lạ, ta bật dậy:

"Ai đó?"

Người kia ngừng động tác cởi đồ, quay lại nhìn ta:

"Nghi Nghi, sao ngươi lại xấu thế này."

Ta mếu máo muốn khóc:

"Tên đàn ông khốn nạn!"

Văn Kỳ vội ôm ta:

"Lỗi là tại phu quân."

Nhìn hắn không những không có vẻ gì là chịu khổ cực mà còn có vẻ béo lên hai cân, ta càng thêm giận:

"Ngươi sống tốt chứ?"

Văn Kỳ mỉm cười:

"Ừ, đồ của Hoàng Thượng tất nhiên là tốt."

Ta giãy ra khỏi vòng tay hắn, quay lưng lại, Văn Kỳ tiến lên ôm ta:

"Thôi Nghi Nghi, hôm đó nàng là tự nguyện."

Ta muốn ngăn hành động của hắn, kết quả lại thành ra đáp lại, ta thật vô dụng. Hoàn toàn không có tiền đồ a.

"Ta xấu xí thế này mà ngươi vẫn hôn được?"

"Dù sao cũng là ân nhân cứu mạng, nên lấy thân báo đáp."

"Cút đi!"

"Nghi Nghi, gọi tên ta."

"Văn Kỳ..."

"Ừ, tiếp tục gọi đi."

15

Không biết có phải là do kìm nén quá lâu không, dù sao thì Văn Kỳ cũng quay về triều đình khi ta vẫn còn ngủ. Văn Kỳ thản nhiên cởi triều phục, ôm lấy ta rồi ngủ tiếp. Ta tỉnh dậy vào giữa đêm, Văn Kỳ dụi mắt, ra lệnh cho người chuẩn bị đồ ăn cho ta.

Ta mơ màng suốt cả ngày, trừng mắt nhìn Văn Kỳ. Hắn dừng tay:

"Gì cơ?"

"Ta nói ta thích ngươi."

Văn Kỳ tiến đến gần, chọc vào khóe miệng ta:

"Ta biết mà, ta cũng thích nàng."

"Chúng ta phải sinh hai đứa con."

"Nghe theo nàng."

Phụ thân ơi, con đã làm được nhiệm vụ mà phụ thân giao phó rồi a.

🍀------------KẾT THÚC MẠCH TRUYỆN CHÍNH------------🍀