Chương 9 - Ta Không Muốn Làm Dâu Nhà Ngươi Thêm Một Kiếp Nào Nữa

10

Lá ngô đồng rụng đầy sân trường Đại học Tỉnh, tôi ôm sách băng qua hành lang, vừa đi vừa nghĩ đến chiều nay phải trực ở trung tâm hỗ trợ phụ nữ.

Từ khi tham gia tổ chức đó, tôi đã giúp được hơn chục người phụ nữ bị bạo hành và mấy cô gái bị ép bỏ học.

Trung tâm đặt ở một con hẻm cũ phía tây thành phố – tường gạch xanh ngói xám, trước cổng treo tấm biển gỗ khắc chữ: “Ngôi nhà của phụ nữ”.

Tôi vừa đẩy cánh cửa gỗ cũ kỹ bước vào, thì từ bên trong đã vang lên tiếng cười nói rôm rả.

“Thải Vi đến rồi à!” – Chị Lý, trạm trưởng, niềm nở gọi tôi,

“Mau lại xem này, vừa có một đợt chăn bông quyên tặng mới về.”

Mấy chị em phụ nữ đang tụm lại sắp xếp đồ cứu trợ, vừa làm vừa cười nói rôm rả.

Tôi vừa định bước tới giúp một tay, thì ánh mắt lại vô tình lướt qua góc tường — nơi ấy, có một bóng người nhỏ thó đang ngồi co ro.

Người đó mặc chiếc áo bông rách nát, mái tóc vàng úa như rơm, đang cúi đầu cặm cụi vá lại chiếc áo cũ sờn.

Khi cô ta vô thức vén tóc lên, tôi mới nhìn rõ ánh mắt khô cạn ấy…

Chính là Văn Nhã Linh.

Tim tôi bỗng trùng xuống.

“Cô này đến đây cũng không phải lần đầu,” – chị Lý phát hiện ánh mắt tôi, liền giải thích –

“Đêm qua chúng tôi tìm thấy cô ấy gần bãi rác, sốt cao, người đầy thương tích…”

Văn Nhã Linh từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt mờ đục khi chạm phải ánh nhìn của tôi bỗng mở to kinh ngạc.

Môi cô ta run rẩy, cây kim trên tay rơi “tách” xuống nền gạch.

“Trần…” – giọng cô ta khàn đặc, rồi đột nhiên ho dữ dội, máu lấm tấm rỉ qua kẽ tay.

Căn phòng lập tức lặng ngắt.

Mọi người đều quay lại nhìn tôi và cô ta.

Tôi bước tới, ngồi xổm xuống trước mặt:

“Văn Nhã Linh?”

Cô ta như con thỏ bị dọa sợ, giật mình lùi ra sau.

Ống tay áo rách rưới tụt xuống, để lộ cánh tay đầy vết bầm tím.

Chị Lý ngạc nhiên nhìn cả hai:

“Hai người quen nhau à?”

“Tụi em cùng quê.” – tôi đáp nhẹ, rồi đưa cho cô ta một cốc nước nóng.

Tay cô ta run bắn khi đón lấy, nước sôi tràn ra tay mà như không hề biết đau.

“Còn Tiền Vệ Đông thì sao?” – tôi hỏi.

Ánh mắt cô ta bỗng trở nên trống rỗng:

“Hắn… đang ở bãi rác… bảo hôm nay sẽ kiếm được gì ăn…”

Mấy chị em trong phòng bắt đầu xì xào.

Tôi mới biết, lúc đưa Văn Nhã Linh đến, cô ta đã gần như hấp hối, tử cung sa hẳn ra ngoài.

Bác sĩ khám xong còn phát hiện: ung thư gan giai đoạn cuối.

“Cũng tội nghiệp,” – một chị lắc đầu nói –

“Chồng nghi cô ta có bầu với thằng khác, ngày nào cũng đánh. Chúng tôi khuyên bỏ mà không chịu, cứ đánh gần chết mới chịu trốn tạm ít hôm, khỏe chút lại quay về…”

Chị Lý nghiến răng:

“Không biết thương thân!”

“Thôi bỏ đi, đừng nói chuyện cô ta nữa,” – chị Lý chuyển chủ đề –

“Nhìn Thải Vi bây giờ mà xem, giỏi giang lắm rồi! Sinh viên chính quy đấy, còn làm cán bộ Hội nữa chứ!”

“Nghe nói còn được xét tuyển thẳng lên cao học cơ mà!”

“Xinh đẹp, học giỏi, đúng là con gái nhà người ta…”

Trong tiếng tán thưởng rộn ràng, Văn Nhã Linh ngẩng đầu lên, gương mặt không tin nổi.

Kiếp trước, chính tôi đã hiến gan cứu hai đứa con cô ta.

Cô ta không những không biết ơn, còn giày vò tôi suốt đời.

Ngay cả khi tôi chết rồi, cô ta vẫn chửi bới:

Con cô ta hắt hơi, cũng đổ cho “gan của Trần Thải Vi không sạch, làm hỏng dòng giống nhà họ Tiền”.

Lúc này, cô ta chết lặng.

Tôi chỉ khẽ thở dài, nói như tiếc nuối:

“Văn Nhã Linh, thật đáng tiếc. Lúc học, tôi còn không bằng cô…”

Câu nói ấy như con dao, đâm thẳng vào ký ức cũ.

Phải…

Hồi cấp hai, thành tích cô ta thực sự tốt hơn tôi.

Nếu không vì nhà trọng nam khinh nữ, ép nghỉ học sớm…

Có lẽ cô ta… cũng đã có một cuộc đời khác.

Ánh mắt Văn Nhã Linh thoáng hiện tia nhìn kỳ quái, rồi cô ta rụt đầu chôn sâu vào giữa hai đầu gối.

Chị Lý kể, đêm hôm đó… không biết Văn Nhã Linh đã lặng lẽ rời khỏi trạm cứu trợ từ lúc nào.