Chương 8 - Ta Không Muốn Làm Dâu Nhà Ngươi Thêm Một Kiếp Nào Nữa
Tiền Vệ Đông bật cười khẩy:
“Vì tôi? Con đàn bà dơ bẩn như bà, làm tôi không ngẩng mặt nổi ở cái làng này, còn dám nói là vì tôi?”
Nói xong, hắn quay đầu bỏ đi, không ngoảnh lại lấy một lần.
Vương Kim Hoa sững sờ tại chỗ, máu trên mặt hòa lẫn với nước mắt chảy xuống từng dòng.
Tiền Mãn Thương thấy vậy càng điên tiết, chộp lấy cây gậy bên cửa giáng một phát như trời giáng:
“Con đàn bà thối nát! Tao đánh chết mày!”
Cú này rất nặng, Vương Kim Hoa rên lên một tiếng rồi đổ rạp xuống đất, không động đậy nữa.
Đám đông xôn xao:
“Chết người rồi!”
Tiền Mãn Thương lúc này mới hoảng, vứt gậy chạy trốn, nhưng bị dân quân ấn ngửa ra đất:
“Tiền Mãn Thương! Giữa ban ngày hành hung người khác còn định chạy?”
Tiền Tiểu Hồng ngồi sụp xuống đất, trơ mắt nhìn cha bị kéo đi, mẹ nằm bất động trên đất, còn anh trai thì đã biến mất từ lâu.
Cô ta như phát điên, lao tới tôi nhưng bị người khác giữ chặt:
“Trần Thải Vi! Là mày! Tất cả là do mày hại!”
Tôi cúi sát tai cô ta, thì thầm bằng giọng lạnh tanh:
“Lúc mày dụ tao lên núi, có từng nghĩ sẽ hại chết mẹ mày không?”
Toàn thân Tiền Tiểu Hồng run lên, như bị sét đánh trúng, rồi lập tức gào thét như hóa dại:
“Mày là đồ khốn! Con khốn!”
Triệu Thiết Trụ lúc này cũng tỉnh hẳn, thấy sự việc lớn chuyện liền cuống quýt phủi tay:
“Tôi không đụng vào bà ta nhé! Bà ta tự mò đến đấy chứ!”
Người trong đám đông bĩu môi:
“Phì! Cả cái nhà này không có ai ra hồn!”
Cuối cùng, Tiền Tiểu Hồng cũng hoàn toàn sụp đổ.
Cô ta quỳ gối trên đất, gào khóc gọi mẹ:
“Mẹ ơi! Mẹ tỉnh lại đi!”
Nhưng Vương Kim Hoa… không bao giờ có thể đáp lại cô ta nữa.
________________________________________
9
Chuyện nhà họ Tiền bị bàn tán râm ran khắp làng suốt nửa tháng, rồi dần cũng chẳng ai nhắc tới nữa.
Tiền Mãn Thương bị phán tù vì tội cố ý gây thương tích dẫn đến chết người.
Nghe nói trong tù bị đánh suốt, chưa qua nổi mùa đông đã chết trong đó.
Tiền Vệ Đông và Văn Nhã Linh thì như bốc hơi khỏi nhân gian.
Có người bảo thấy hai đứa đi ăn xin ở tỉnh lị, cũng có kẻ đồn họ trốn sang phương Nam.
Tóm lại, từ đó không ai thấy họ quay lại làng nữa.
Còn về Tiền Tiểu Hồng thì—
“Nghe nói Diêm Vương sống không những không đưa sính lễ, mà còn đánh đập cô ta suốt,” – chị tôi vừa nói vừa tiếp củi vào bếp, ánh lửa hắt lên gương mặt lo lắng của chị.
“Hôm kia dì Lý sang làng bên đổi trứng, thấy con nhỏ đang giặt đồ bên sông, tay toàn vết bầm tím.”
Tôi rắc muối vào nồi, chẳng buồn đáp lại.
Trong đầu tôi vẫn không sao xua đi được cảnh tượng năm đó — đêm tuyết phủ trắng, chị tôi bị “Diêm Vương sống” đánh đến sảy thai, co rúm trong nhà kho, chờ chết.
“Nhưng mà…” – giọng chị bỗng dịu lại – “Thải Vi, em sắp nhập học rồi nhỉ? Chị tích được hơn trăm quả trứng, mai đem lên huyện bán đi, mua một bộ quần áo mới, ăn diện chút mà đi học!”
Ánh mắt chị lấp lánh, như thể chính chị mới là người sắp bước vào giảng đường.
Tôi nhìn mái nhà mới tinh trên đầu, nghĩ đến việc cha tôi đã được cắt khối u ở phổi, kiếp này bi kịch cũ đã được xóa sạch.
Nhưng còn chị thì sao?
Mẹ mất sớm, chính chị là người thay mẹ nuôi tôi khôn lớn.
Giờ đây, đã đến lúc tôi báo đáp.
“Chị,” – tôi mở ngăn kéo, rút ra một tờ đơn, giấy khẽ phát ra tiếng xào xạc – “Đây là mẫu đăng ký học Đại học Ban đêm ở tỉnh, em đã ghi danh cho chị rồi.”
Tôi đặt tờ đơn vào bàn tay chai sần của chị:
“Chị vào thành phố với em, buổi tối cùng ở ký túc, chen chúc chút cũng được.”
Bàn tay chị run bắn, mép giấy bị bóp nhăn dúm dó.
Chị mím môi quay lưng lại, vai khẽ run — chị đang khóc, nhưng cắn chặt tay áo để không bật ra tiếng, giống hệt lúc nhỏ, đói đến tái người mà chẳng dám kêu.
“Nhưng… chị đã hai mươi lăm tuổi rồi…” – giọng chị khàn đặc – “Ngay cả chữ còn chưa biết hết, học đại học cái nỗi gì…”
Tôi kéo vai chị lại, quả nhiên thấy gương mặt đầy nước mắt.
Kiếp trước, trước lúc nhắm mắt, chị cũng khóc như vậy, nói tiếc nuối lớn nhất đời là chưa từng được đi học, đến tên mình còn viết không tròn.
“Trường đại học ban đêm dạy người lớn biết chữ mà,” – tôi lấy từ túi ra chiếc túi thêu chị từng làm cho tôi.
Bên trong là ba mươi bảy đồng tám hào – tiền chị lén tích cóp suốt mấy năm qua.
“Chị tính toán còn rõ hơn cả máy, hơn cái tên Tiền Vệ Đông chỉ biết đi cửa sau giành suất học!”
Chị phì cười, nhưng nước mắt lại càng tuôn nhiều hơn.
Bất chợt, bên ngoài vang lên một tiếng “rầm”, chúng tôi vội chạy ra sân.
Cha tôi đang dắt chiếc xe đạp cũ vào sân – tay lái cột ruy băng đỏ, phía sau buộc theo một giỏ mây mới cứng.
“Cha sửa cả đêm đấy,” – ông xoa bàn tay lấm dầu máy, mắt nhìn đi chỗ khác – “Hai đứa con gái lên thành phố, đâu thể cuốc bộ đi được…”
Chưa nói hết câu, mắt ông đã hoe đỏ.
Từ xa vọng lại tiếng kèn tang – nhà họ Tiền đưa tang.
Quan tài của Vương Kim Hoa mỏng như giấy.
Tiền Tiểu Hồng mặc áo tang lết theo sau, bị Triệu Thiết Trụ đá một cú, ngã dúi dụi vào vũng bùn.
Chị tôi bất chợt nắm chặt tay tôi:
“Thải Vi, chị muốn học chữ, muốn học đếm tiền, muốn sống như em vậy…”
Ánh mắt chị vượt qua đoàn đưa tang tả tơi nhà họ Tiền, nhìn lên ngọn núi xanh phía xa:
“Muốn sống sao cho ra con người.”