Ngoại Truyện - Ngoại truyện Dung Hằng - Ta Cưới Một Thái Giám
Ngoại truyện Dung Hằng:
Ta tên là Dung Hằng.
Từ khi ta bắt đầu nhớ được, ta đã biết mình khác với những đứa trẻ xung quanh, chúng có phụ thân có mẫu thân, có thể nũng nịu trong vòng tay phụ mẫu và chơi đùa bên ngoài.
Nhưng ta ngoài việc luyện kiếm, ta còn có vô số bài học phải học, thậm chí là cách cai trị một đất nước.
Ân sư sẽ đến thăm ta vài ngày một lần, nếu ta không hoàn thành bài tập ông ấy giao, ta sẽ bị phạt.
Ta cảm thấy bất mãn, thậm chí còn lén chạy ra ngoài chơi.
Ta bị ân sư bắt gặp, ông ấy đã đánh ta lần đầu tiên.
Ta khóc và hỏi ông, tại sao ta không có phụ mẫu? Tại sao ta phải sống vất vả như vậy? Tại sao ta không thể ra ngoài chơi như những đứa trẻ khác?
Ân sư của ta đưa ta trở về phủ tướng quân, đó là lần đầu tiên ta gặp Ôn Uyển, nàng ấy chỉ mới năm tuổi, búi tóc hai bên, ngồi trong sân đọc một tập thơ.
Đúng là tiểu nha đầu.
Ta muốn chơi với Ôn Uyển, nàng ấy thật dễ thương.
Ân sư của ta đã kể cho ta nghe về thân thế của ta, ta là thái tử của triều đại trước. Đương kim hoàng đế mưu kế quyền vị, lấy tỷ tỷ ta rồi nhân danh tỷ ấy khởi binh tạo phản, giet chet hàng ngàn người của Tiêu gia.
Phụ mẫu, huynh đệ, tỷ muội ta đều chet dưới lưỡi kiếm của hắn ta. Sau khi giành được thiên hạ, hắn ta bắt đầu làm xằng làm bậy.
Hắn ta đã bức tử con gái lớn của ân sư của ta, đồng thời còn muốn để con gái út của Ôn gia vào cung.
Chính là tiểu nha đầu đang đọc thơ trong vườn.
Ân sư của ta yêu cầu ta lựa chọn, giành lại giang sơn hay đứng ngoài cuộc.
Ta nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn cô bé búi tóc. Nàng ấy đang chơi trốn tìm với vài người hầu, cười khúc khích như một chú gà con.
Ta thu ánh mắt và nói với ân sư của mình: “Ta muốn phục quốc”.
Sau khi rời khỏi phủ tướng quân, ta tìm đến một thiếu nữ xinh đẹp thôn bên cạnh và nhờ nàng ta giúp đỡ ta, sau đó nàng ta có thể vào cung.
Nàng ta lớn lên trong nghèo khó, không đủ cơm ăn áo mặc. Nàng ta sau khi ăn vận sạch sẽ có phần giống nha đầu kia.
Nàng ta được ta chuẩn bị kỹ càng, để nàng cưỡi ngựa rồi để lão hoàng đế gặp được. Quả nhiên, nàng ta tiến vào cung.
Tiểu nha đầu được an toàn và ân sư của ta đã gửi nàng đến biên giới.
Ta cũng vào cung.
Lần tiếp theo ta gặp lại Ôn Uyển là mười năm sau, khi nàng trở lại phủ tướng quân.
Lần này nàng ấy lại bị lão hoàng đế nhắm đến, lúc này ta đã có địa vị nhất định trong cung, ân sư tìm đến ta, mong ta có thể che chở nàng một chút.
Kỳ thật ta có rất nhiều cách để bảo vệ nàng ấy, như là đưa nàng ấy đi thật xa, hoặc tìm người thay thế…
Có nhiều cách nhưng ta đã chọn cưới nàng ấy.
Ta gả nàng vào phủ là vì muốn bảo vệ nàng, chấm dứt tâm tư của lão hoàng đế. Nhưng nàng ấy đã lặng lẽ bỏ chạy đến Giang Nam. Sau khi biết tin, ta đã vội vã quay về.
Kết quả là trên đường trở về, ta vô tình thấy hai chiếc chân nến ta đặt làm riêng để đặt ở phòng cho đêm tân hôn.
Lần theo manh mối, ta tìm thấy nàng ấy ở trong quán trọ, mặt lấm bùn, đầu gục xuống, giống như một đứa trẻ đã làm sai điều gì đó.
Mười năm không gặp.
Nàng ấy đã trưởng thành hơn rất nhiều và ngoại hình ngày càng đẹp hơn, chẳng trách lão hoàng đế luôn bị ám ảnh bởi nàng.
Để xua tan ý định bỏ trốn của nàng ấy, ta cố tình dọa nàng ấy và nói rằng ta sẽ viên phòng với nàng ấy, đúng như dự đoán, nàng ấy sợ hãi và khóc không ngừng. (chị ấy ẻ luôn ạ)
Quả là một tiểu nha đầu.
Sau khi hồi Kinh, ta đã tịch thu toàn bộ số tiền nàng ấy có chỉ vì sợ nàng ấy sẽ chạy ra ngoài và bị lão hoàng chú ý tới.
Kết quả là nàng nghe được tin ta bị thương và liền vào cung sau khi biết chuyện, ta bất chấp vết thương ở eo để đi tìm nàng và cưỡng bức đưa nàng về nhà.
Ta còn nhốt nàng ấy trong phủ, nàng ấy ghét ta đến mức đã lén bán tài sản của ta.
Thấy đồ gần như đã bán hết, sợ nàng ấy không có việc gì lại chạy ra khỏi phủ nên ta kiếm cớ mua lại rất nhiều đồ.
Nàng ra bên ngoài bán, ta trở về mua, thời gian trôi đi êm đềm như nước chảy.
Tin tức về vụ tai nạn của đại ca và nhị ca của nàng ấy khiến ta bất ngờ, ta biết nàng ấy muốn đi biên giới nên ta lên đường trước nàng ấy.
Phải mất rất nhiều công sức mới tìm được hai ca ca của nàng.
Lúc đầu họ không tin ta. Họ thậm chí còn cho rằng ta muốn xúc phạm Ôn gia bằng cách kết hôn với Ôn Uyển.
Ta không còn cách nào khác ngoài việc kể cho họ nghe mọi chuyện về việc ân sư đã cứu ta, rồi ta giao cho họ một đội quân rồi vội vã trở về.
Vừa trở về thành, ta liền nghe được người trong phủ nói rằng nàng ấy đã bị Ôn Lân đưa vào cung.
Lúc đó, ta sợ hãi hơn bao giờ hết, thậm chí còn không kịp thay y phục đã lao thẳng vào cung.
Ta thấy nàng ấy bị trói bằng dây thừng, quỳ dưới đất, kiên quyết nhìn cây cột bên cạnh.
Lão hoàng đế đứng bên cạnh nàng, cười nham hiểm.
Đầu óc ta trống rỗng, theo bản năng, lần đầu tiên ta cảm thấy muốn giet chet lão hoàng đế già.
Cũng từ lúc đó ta mới nhận ra, cô nương này đối với ta cũng quan trọng như phục quốc, có lẽ còn quan trọng hơn.
Nó bắt đầu khi nào?
Ta cũng không biết.
Tất cả những gì ta biết là vẫn còn một chặng đường dài phía trước và ta muốn tiếp tục bước đi cùng nàng ấy.