Chương 10 - Suỵt, đừng lên tiếng!

Tôi thật sự không thể tả lại được nỗi tuyệt vọng trong thời khắc ấy, chỉ xỉu ngang trong phòng tắm. Lúc tỉnh dậy, đã là theo bản năng lựa chọn xoá đi tất cả ký ức này.

 

Lục Cẩn bị bắt!

 

Trên toà án, hắn thừa nhận vì bị Trương Hà ép buộc dụ dỗ nên mới ra tay hạ sát đứa con Đậu Đậu đã gần ba tuổi. Vì để tìm con dê thế mạng nên mới nghĩ ra biện pháp muốn biến tôi thành con điên.

 

Kẻ điên chính là kẻ hoàn hảo nhất! Bởi vì cho dù người đó có nói gì cũng sẽ không có ai tin!

 

Nhờ vào sự giúp sức của Trương Hà và chịu bỏ ra một số tiền lớn, bọn họ đã xây dựng được một bản mẫu giống y như đúc với nhà tôi từ một kho hàng đã bỏ hoang. Sau đó, Lục Cẩn lại liên hệ với một người bà con xa của hắn ta…

 

 

 

 

 

 

Kế hoạch vốn dĩ rất chu đáo và chặt chẽ, muốn biến tôi thành kẻ điên nhưng nào ngờ tôi lại không theo như kế hoạch của bọn họ mà phát điên lên được!

 

Thế là bọn họ liền đổi kế hoạch muốn đông c.h.ế.t tôi trong kho lạnh. Cũng may mà vào giây phút cuối cùng, đứa bé kia đã cứu lấy tôi. Cuối cùng, cả Lục Cẩn và Trương Hà đều bị cảnh sát bắt đi.

 

Tôi nhận nuôi con trai của Trương Hà, chính là đứa bé đã giả bộ thành Đậu Đậu! Tên của thằng bé là Cảnh Sắt, nghe rất hay, cũng đồng dạng thông minh như Đậu Đậu của tôi.

 

Vì sự bắt buộc biến thái của Trương Hà nên nó mới bất đắc dĩ phải giả thành Đậu Đậu của tôi. Thằng bé không hiểu người lớn đang làm gì, chỉ là vì bản tính lương thiện nên mới tới kho lạnh cứu tôi.

 

"Sau này con sẽ đổi tên thành Đậu Đậu! Có biết không?" Tôi giúp Cảnh Sắt mặc lại đồ của Đậu Đậu.

 

"Nhưng mà tên và quần áo đều thuộc về Đậu Đậu. Con không muốn phá hư của bạn ấy…"

 

Cảnh Sắt chớp mắt nhìn tôi.

 

Tôi giả vờ như không nghe, giúp thằng bé cài cúc áo.

 

"Con nít thì phải nghe lời, không thì sẽ bị trừng phạt đấy!" Tôi vỗ vào vai nó.

 

Trong đôi mắt vừa lớn lại vừa đen láy ấy, tôi chứng kiến được nụ cười kinh khủng đến cực điểm của mình.

 

10. Phiên ngoại của Cảnh Sắt

 

Con tên là Cảnh Sắt. Từ nhỏ, con đã là một đứa bé không được mong đợi.

 

Mẹ con bận rộn rất nhiều việc, nhưng cho dù có lũc rảnh rỗi thì đều chỉ quấn quýt bên một chú khác, không quan tâm gì đến con.

 

Mấy bạn ở nhà trẻ cũng không thích con!

 

"Mày là đứa không có cha, đáng bị ăn hiếp!"

 

"Ê coi kìa! Nồcn không dám nói ra nữa kìa!"

 

"Mẹ tui nói mẹ nó là thứ đàn bà xấu xí, là cái thứ hồ ly tinh, là con giáp thứ13 chuyên đi phá hoại gia đình người khác, cướp ba của người ta đó!"

 

"Ừ, đúng đó! Mẹ nó là thứ đàn bà xấu xa, nó cũng là con của ả đàn bà xấu xa đó, chắc chắn không phải thứ gì tốt!"

 

Các bạn học ồn ào nhao nhao nói ra những lời vô cùng chói tai. Mặc dù con rất khó chịu nhưng lại không biết nên phản bác lại như thế nào! Bởi vì…

 

Những gì các bạn ấy nói đều là thật!

 

"Mấy bạn đừng có ăn h.i.ế.p bạn ấy!"

 

Đúng lúc này, có một cậu bạn đẩy ra đám người đứng chắn ở trước mặt con. Bạn ấy chính là Đậu Đậu!

 

Con biết sự tồn tại của bạn ấy! Bởi vì bạn ấy chính là con trai của chú vẫn thường ở chung một chỗ với mẹ con.

 

Nhưng con không hiểu, sao bạn ấy lại muốn giúp mình? Đáng lẽ bạn ấy nên oán trách con hoặc giống như mọi người, chán ghét con!

 

Nhưng bạn ấy đã nói: Đó không phải là lỗi của con!

 

Có lẽ là vì bạn ấy vẫn chưa hiểu! Hoặc cũng có thể là vì bạn ấy vẫn chưa biết được rằng ba của mình đã bị mẹ của con cướp đoạt đi!

 

Chỉ có điều kể từ đó về sau, bạn ấy rất thường xuyên chơi với con, và cứ mỗi khi có ai muốn ăn h.i.ế.p con thì bạn ấy đều sẽ giang tay giúp đỡ… mặc dù bạn ấy còn nhỏ hơn cả con!

 

Thế là chúng con đã trở thành bạn thân!

 

Mãi cho đến một đêm khi con đã sắp đi ngủ rồi thì Đậu Đậu lại sắc mặt tái xanh, cả người ướt đẫm xuất hiện ở trước mặt con.

 

"Bạn sao vậy Đậu Đậu?!!!"

 

"Ba… Ba của mình… Nhấn mình xuống nước…" 

 

Giống như là đang nhớ đến chuyện gì đó rất xấu, bạn ấy khóc lóc tới mức thở cũng không ra hơi.

 

Sau đó thì con mới biết Đậu Đậu bị ba của bạn ấy nhấn xuống nước gi.ế.t c.h.ế.t. Mà cũng vào lúc này, trong phòng khách vang tới giọng nói trò chuyện của mẹ con và cái chú kia.

 

Con năm tuổi, đã là một đứa bé biết chuyện rồi!

 

Trong lời nói của bọn họ có những thứ khiến con tin rằng đây không phải là việc tốt lành gì! Con sợ tới mức phát run…

 

Nhưng cũng không lâu lắm, mẹ lại tới mở cửa phòng, muốn con giả thành Đậu Đậu. Nhưng Đậu Đậu… đã c.h.ế.t rồi mà!

 

Con không muốn nghe theo mẹ nhưng mẹ lại doạ nếu con không chịu làm theo thì cũng sẽ không cần tới con. Con không muốn trở thành một đứa trẻ không có mẹ!

 

Chờ sau khi mẹ đã rời đi, Đậu Đậu ở trong phòng mới đáng thương nhìn con nói: "Anh Cảnh Sắt ơi… Làm ơn cứu mẹ em với! Nhanh cứu mẹ của em…"

 

Đậu Đậu là bạn tốt nhất cũng là người bạn duy nhất của con. Hơn nữa, chuyện mà đám ng ười lớn như mẹ đang làm không phải là chuyện tốt, con không thể khoanh tay đứng nhìn!

 

Thế là vào thời điểm cái chú đóng giả thành ba của Đậu Đậu muốn đánh c.h.ế.t mẹ của Đậu Đậu thì con liền ngăn cản chú ấy. Con kêu mẹ của Đậu Đậu ngủ với con, vậy thì cái chú ấy đành phải hết cách để ra tay với mẹ của Đậu Đậu. Ngoài ra, còn bắt dì ấy kể chuyện cổ tích cho con nghe.

 

Con hy vọng dì ấy sẽ mau phục hồi được tinh thần, sau đó sớm chút thoát khỏi cái lồng giam này… Nếu không thì dì ấy sẽ phát điên lên mất! Đậu Đậu cũng sẽ thành bị mất mẹ!

 

Ba của bạn ấy đã bị mẹ của con cướp, cậu ấy không thể lại bị mất thêm cả mẹ nữa!

 

Quả nhiên, mẹ của Đậu Đậu rất thông minh, cực kỳ nhanh chóng liền phát hiện được manh mối mà con đã để lại ở trong quyển truyện cổ tích kia. Tất cả cũng là có một phần công lao của cái chú đóng vai ba của Đậu Đậu kia! Nếu như không nhờ chú ấy chuyển cuốn sách từ nơi cao như vậy xuống thì cho dù là tiếp đó con có gài được cho chú ấy đi cũng không có cách nào đặt quyển truyện lên giường với vị trí dễ thấy nhất như vậy, đợi mẹ của Đậu Đậu mau chóng phát hiện.

 

Lại sau nữa, mẹ của Đậu Đậu rất nhanh đã biết chúng con trốn ở đâu!

 

Chỉ là con không ngờ rằng ba của Đậu Đậu lại thật sự nhẫn tâm đến như vậy, hại dì ấy điên thì thôi đi, còn muốn gi.ế.t bà! Chuẩn bị khiến dì ấy phải bị đông lạnh sống!

 

May mà vì con chỉ là một đứa bé nên không có ai chú ý đến con…

 

Hiện giờ, con chịu nghe lời mẹ cũng coi như là đang giúp cho Đậu Đậu.

 

Lại sau nữa, mẹ của bạn ấy đón con tới nhà. Sau này con vẫn sẽ giống như trước, có thể chơi với Đậu Đậu!

 

Chỉ có điều, không hiểu sao mẹ của Đậu Đậu thế mà lại muốn gọi con là Đậu Đậu , còn muốn để con mặc lại quần áo cũ của cậu ấy.

 

Chẳng hiểu vì cái gì nhưng con có chút cảm thấy sợ hãi…