Chương 5 - Suy Nghĩ Của Chồng Sắp Cưới

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

65.

Hôm đó tôi xin nghỉ đi khám thai, về nhà sớm hơn bình thường, phát hiện trong giỏ đồ bẩn không còn cái áo nào.

Quay sang dọn tủ quần áo, vừa mở ngăn kéo ra thì mùi mồ hôi nồng nặc xộc thẳng vào mũi.

Chồng vừa về tới cửa, tôi lập tức cầm cây xỏ giày chọt bụng anh tra hỏi:

“Anh giấu đồ bẩn xếp ngay ngắn vào ngăn kéo làm gì?! Anh có biết giờ cái tủ này đủ thối cho hơn hai chục đứa trẻ ói ngất không?!”

Ảnh giả ngu:

“Ơ? Thật hả?”

【Không thể nào, tôi có ngửi rồi, vẫn tạm ổn mà.】

Thái độ lơ ngơ kiểu đó khiến tôi càng bực.

“Anh có biết mấy bộ đồ sạch khác sẽ bị ám mùi không? Anh không biết tôi giờ thế nào à? Rất mệt! Mà anh còn gây thêm!”

Thấy tôi sắp khóc, anh vội nhận lỗi:

“Anh sai, anh hứa sau này không làm thế nữa.”

【Dạo này bận quá, đồ chưa giặt kịp, không muốn vợ bầu phải giặt cho. Công nhận mắt vợ tinh thật.】

Đúng là đầu óc khó hiểu kiểu đàn ông.

66.

Từ lúc mang thai, tiêu chuẩn an toàn thực phẩm của tôi nâng đến mức phi lý.

Sau không biết bao nhiêu lần phải uống canh móng giò, tôi chính thức tuyên bố: tôi muốn ăn lẩu xiên cay!

Anh ranh mãnh chơi trò lùi để tiến:

“Được thôi, ăn xiên cay cũng được. Nhưng anh nghĩ lẩu tự nấu ngon hơn, nhà mình nấu đi?”

【Tự nấu thì bỏ gì vào chẳng do anh quyết.】

He he, nếu tôi không biết bụng dạ anh, đời nào tôi đồng ý ăn lẩu cơ chứ.

Tôi bảo: “Được!”

Mở bếp lên, tôi đổ thẳng vào nồi đủ thứ viên thả lẩu toàn bị đồn là hóa chất, kèm cả bún mà người ta bảo ăn nhiều thì đần não.

Anh mấy lần muốn lải nhải đều bị tôi lườm cho im.

Không ngờ anh buông đũa, cầm vá hớt hết đống viên vào bát mình.

Tôi ăn gì, anh ăn cái đó.

Đợi anh vét sạch, nồi chỉ còn rau xanh với thịt cừu.

Tôi nhìn anh đầy phẫn nộ.

Anh ợ một cái.

【Khó ăn chết.】

67.

Đồng nghiệp đổi xe mới, muốn bán lại cái Nissan cũ.

Tôi hào hứng:

“Chạy mới hơn năm vạn, chẳng phải anh vẫn muốn có xe sao?”

Anh hỏi:

“Bao nhiêu tiền?”

【Giờ có rẻ cũng không mua nổi.】

Tôi lấy làm lạ, tài chính nhà mình đâu đến nỗi túng vậy.

“Tầm bốn mấy triệu, xe còn ngon.”

Anh đi lấy cơm:

“Không lấy đâu, để anh có tiền rồi mua thẳng Audi.”

【Hầy…】

Chẳng lẽ bị ai lừa mất tiền rồi?

Tôi lén kiểm tra tài khoản, tiền vẫn còn nguyên.

68.

Nửa đêm bị tiếng thở dài của anh làm tỉnh.

Tôi hỏi:

“Sao trông anh có tâm sự thế?”

Anh đáp:

“Đâu có.”

【Hầy, nói sao được, mất mặt lắm.】

Mất mặt? Tôi biết tính anh sĩ diện, không muốn nói thì tôi cũng chẳng ép.

Đổi đề tài, tôi đùa:

“Anh có bồ nhí hả?”

Anh hừ hừ:

“Chắc em mới ngoại tình á! Thầy giáo Triệu bảo đánh rắm hôi người khác, thật ra là chính em đấy.”

Tôi tức quá cấu mặt anh, bỗng nghe trong lòng anh thở dài thườn thượt:

【Vợ ơi xin lỗi, anh sắp mất việc rồi.】

69.

Tôi không hỏi nữa, đợi khi nào anh tự muốn nói thì nói.

Hai đứa ôm tâm sự, nhưng không khí gia đình lại vô cùng tốt. Anh cố gắng đóng vai người chồng vui vẻ, tôi cũng nỗ lực khiến anh vui hơn.

Hôm đó tôi nhặt được thẻ Ultraman trong thang máy.

Tôi bảo:

“Anh thích Ultraman mà, tặng anh nè.”

Anh cầm lấy, cúi đầu hỏi tôi:

“Em nghĩ thế giới này có Ultraman thật không?”

Tôi bảo:

“Có chứ, chính là anh đó.”

Anh ngẩng mặt tự hào:

“Anh cũng nghĩ thế.”

【Vậy còn em, chính là ánh sáng.】

70.

Từ khi tôi mang bầu, sếp lại càng khó chịu với tôi hơn.

Chỉ đi vệ sinh nhiều hơn mấy lần, liền bị mắng thẳng mặt ngay trước mặt mọi người.

May mà cô lao công lên tiếng giúp tôi một câu: “Bụng bầu to rồi, em bé chèn bàng quang ấy mà.”

Sếp hậm hực: “Làm không nổi thì về nhà đi.”

Tôi chỉ biết cúi đầu xin lỗi.

Tưởng mình mạnh mẽ lắm, ai ngờ hôm đó đúng lúc chồng tôi đến đón. Vừa nhìn thấy anh, tôi lập tức đỏ hoe mắt.

Anh hốt hoảng nắm tay tôi liên tục hỏi:

“Sao thế, có chuyện gì vậy?”

Tôi hít mũi, bịa đại:

“Vừa nhìn cửa kính phát hiện em lại mập thêm rồi.”

Anh thở phào:

“Không sao, em là heo con mà, mập tí cũng không sợ.”

【Ngốc, nói dối cũng vụng về thế.】

71.

Anh thất nghiệp hơn hai tháng, ngày nào cũng giả vờ đi làm.

Không cần đọc tâm trí tôi cũng biết, tìm việc không thuận lợi gì.

Tôi ngồi trên sofa làm báo cáo, anh cầm điện thoại ngẩn ngơ nhìn tôi.

【Không chờ nữa, đi giao hàng, chạy ship thôi.】

Tôi biết với kinh nghiệm của anh, tìm được việc tốt chỉ là vấn đề thời gian. Nhưng tôi mang bầu nên anh sốt ruột.

Tôi đưa cốc nước cho anh, làm bộ làm tịch nịnh nọt:

“Chồng ơi, em muốn mua lại cái xe cũ của đồng nghiệp, vậy em không phải chen tàu điện nữa. Biết đâu anh còn tiện chạy Grab.”

Anh:

“Hơn bốn chục triệu á…”

【Mua về chạy xe công nghệ cũng được, giờ tự do, có phỏng vấn cũng không lỡ.】

Tôi thầm gật gù, suy nghĩ còn nhanh phết, cũng không ngốc lắm.

72.

Có hôm tôi ngồi ghế phụ thì phát hiện một thỏi son hành khách bỏ quên.

Anh đỏ mặt tía tai, nghĩ mãi không ra lời chống chế.

Tôi đành giả vờ ngốc nghếch:

“Hèn chi tìm hoài không thấy, hóa ra rơi ở đây.”

Tối đó anh nằm lăn qua lăn lại như bánh tráng nướng.

【Sao vợ anh chưa sinh mà ngu thế nhỉ.】

Ngu cái đầu anh ấy!

73.

Bụng ngày càng to, áo khoác lông vũ năm ngoái không mặc vừa nữa.

Mua mới thì cũng tốn kha khá, tôi đắn đo có nên mặc đồ cũ của chồng, dù gì cũng chỉ cần mặc một mùa đông.

Anh đi ngang qua bảo:

“Vợ ơi, cái áo này nhìn như thùng dầu thô, trên dưới thẳng đuột một cỡ.”

Tôi chột dạ hỏi:

“Xấu dữ vậy hả?”

Anh gật đầu lia lịa:

“Không phải do em đâu, kể cả Lâm Chí Linh mặc bộ này mà té ngã, anh cũng không biết nên đỡ chỗ nào.”

Ăn nói bậy bạ, tôi tặng anh một cái bợp nhẹ, cảm thán:

“Tiền nên tiêu thì cứ tiêu thôi.”

Anh hào hứng:

“Mai mình đi mua luôn!”

【Em thích ăn diện vậy, sao để em mặc cái này được.】

74.

Mùa đông sáng dậy xe rất lạnh, anh luôn xuống sớm hơn tôi 10 phút để nổ máy sưởi xe trước.

Sau này xăng tăng giá, tôi tiếc không muốn để nổ lâu. Anh xuống trước 2 phút là tôi xuống ngay theo.

Anh ngồi ghế phụ bảo:

“Anh còn chưa sưởi ấm chỗ xong đâu.”

Lúc đó tôi mới biết hóa ra trước giờ anh luôn hâm nóng ghế cho tôi.

Rất cảm động, nhưng tôi vẫn không nhịn được nói:

“Thực ra mình lấy đệm sưởi mang từ nhà ra cũng được mà.”

Anh:

“Ồ, phiền lắm.”

【Người khỏe mạnh bình thường ai nghĩ mấy chuyện đó.】

Ơ liên quan gì tới khỏe mạnh…

75.

Trong giờ làm tôi nhận được điện thoại chồng gọi đầy hớn hở, báo rằng anh đã nhảy việc thành công, lương còn tốt hơn trước.

Tôi thở phào, cuối cùng cũng ổn định rồi.

Đúng lúc gần đây tôi thấy khó chịu trong người, nhờ anh đưa đi viện kiểm tra.

Vẫn là bà bác sĩ già ngang tuổi mẹ tôi, cau mày lườm chồng tôi, tay vẫn thoăn thoắt kê đơn:

“Nên nhập viện, có dấu hiệu dọa sảy.”

Chồng tôi chạy như bay đi làm thủ tục.

Bác sĩ bảo:

“Tôi nhớ cô đấy, lần trước tới đã suy dinh dưỡng rồi. Chồng kiểu này…”

Trong mắt bà, chồng tôi chắc thành ‘tra nam’ cấp độ max.

76.

Nhập viện giữ thai, ban ngày mẹ tôi và mẹ chồng thay nhau chăm sóc.

Buổi tối chồng tan làm lại vào viện trông tôi.

Cuộc sống tôi lại trở về những ngày an ổn, ấm áp.

Tối đó chồng hỏi:

“Vợ ơi, em nói xem sao bác sĩ cứ lườm anh hoài nhỉ?”

【Chẳng lẽ mẹ anh từng đắc tội gì với bà ấy à?】

Tội nghiệp, còn không biết bản thân mình bị dán nhãn “chồng tệ”.

77.

Giữ thai khiến tôi không còn khẩu vị gì.

Đúng hôm thứ bảy, chồng và mẹ chồng đều ở viện.

Tôi ngủ thiếp đi, tỉnh dậy nghe mẹ chồng cằn nhằn anh:

“Ăn bữa cơm thôi mà cũng khó khăn thế hả?”

Anh lí nhí:

“Không ăn.”

【Vợ không ăn, anh cũng nuốt không trôi.】

78.

Cận ngày sinh, chồng tôi gọi hai ông bố ra họp bàn, chủ đề chính là đặt tên cho con.

Tôi vừa uống nước trái cây vừa ngồi ghế xem diễn.

Ba chồng bảo:

“Tên càng tầm thường càng dễ nuôi, gọi là Bùi Quốc Mậu, Bùi Tân Phi, nghe khí thế, lại ít trùng.”

Chồng tôi thầm nghĩ:

【Ít trùng gì nổi, nghe như tên siêu thị với tủ lạnh vậy.】

Bố tôi kéo kính xuống, chậm rãi nói:

“Bố cũng nghĩ ra hai cái: Bùi Trọng Tầm, Bùi Trung Nguyệt.”

Tôi thầm gật đầu, lại đặt theo… lịch âm nữa rồi.

Chồng tôi ngồi trên ghế nhỏ sốt ruột:

【Sao không hỏi tôi, tôi nghĩ sẵn rồi.】

Thấy hai ông không đoái hoài đến, tôi cúi đầu hỏi anh:

“Anh nghĩ xong chưa?”

Anh hớn hở:

“Anh nghĩ rồi, tên phải vui vẻ, đơn giản. Con trai gọi Bùi Hoan, con gái gọi Bùi Hoan Hoan. Thế nào?”

Mẹ chồng trong bếp gõ xoong:

“Việc của anh không phải nghĩ tên đâu, đi làm việc khác đi.”

79.

Từ lúc đau bụng đến lúc sinh mất đúng 11 tiếng. Sinh xong kiệt sức, chẳng buồn nói, ai vào thăm tôi cũng chỉ thều thào chỉ tay ra cửa.

Chồng tôi mắt rưng rưng chen qua hai bên nội ngoại, nắm tay tôi:

“Vợ ơi đừng sợ, có anh đây.”

【Lúc nguy cấp vẫn phải tìm anh.】

Tôi giận, gạt tay anh ra, dốc hết sức nói một câu:

“Con tôi đâu!”

80.

Tôi vuốt ve bàn chân bé xíu của con, đột nhiên hỏi chồng:

“Nếu đêm trước ngày cưới, anh bỗng dưng có năng lực đọc được suy nghĩ, anh sẽ thế nào?”

Anh cầm chân con gỡ khỏi tay tôi, tay thô ráp nắm lấy tay tôi:

“Chỉ đọc được suy nghĩ em thôi à?”

Tôi:

“Ừ.”

Anh nói:

“Vậy cũng chẳng cần, không đọc anh cũng biết em nghĩ gì. Mình là vợ chồng mà.”

Giây phút ấy tôi thấy ngọt lịm tim, không ngờ anh cũng biết nói lời ngọt ngào rồi.

Giây sau đã nghe trong lòng anh bổ sung thêm:

【Anh hiểu em giống như bọ hung hiểu cục phân vậy.】

Đúng là anh… tôi không còn lời nào!

[Hoàn]

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)