Chương 4 - Suy Nghĩ Của Chồng Sắp Cưới

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

49.

Điện thoại anh lúc nào cũng để hình nền mặc định.

Có lần tôi tiện miệng bảo:

“Để hình nền đôi với em mới đúng chứ.” Nói xong quên luôn.

Tối đó anh cứ đi vòng quanh tôi, trong lòng lẩm bẩm:

【Sao mãi không thèm nhìn điện thoại mình nhỉ?】

Tôi cầm máy lên tưởng anh đổi thành ảnh tôi, mở ra xem… ủa? Hình nền là… một con chó.

Tôi hỏi:

“Cái gì đây?”

Anh tỉnh bơ:

“Hình nền đôi đó, em dùng mèo, anh dùng chó. Hợp chưa.”

Màn hình tôi đúng là có con mèo… nhưng con mèo đang ngồi trên lưng anh.

50.

Bạn tôi sau khi trải qua sóng gió gia đình, quyết định mau chóng sinh con để giữ chân chồng.

Khuyên không được, tôi đành giúp cô ấy tìm tài liệu chăm sóc bà bầu.

Tôi cảm thán:

“Phụ nữ như quả dưa hấu ngọt, sinh con là móc đi phần ngọt nhất chính giữa.”

Anh khó hiểu:

“Sao tự nhiên nói cái đó?”

【Chẳng lẽ mẹ anh lại hối sinh con nữa à?】

Tôi mới sững người ra, hóa ra bấy lâu mẹ chồng chưa bao giờ nói gì với tôi, chẳng phải vì không hối, mà là bị anh chặn từ trước rồi.

51.

Anh tặng tôi một thỏi son đang hot.

Tôi vui lắm, cố ý trang điểm kỹ càng, đánh son mới rồi qua công ty anh đợi tan làm về chung.

Tôi cười hỏi:

“Hôm nay em có gì khác không?”

Anh gật gù khoa trương:

“Nhìn tỉnh táo hơn mọi ngày thật.”

【Hình như còn gội đầu nữa.】

Tôi kìm lửa, chỉ vào môi:

“Cái này nè!”

Anh giả vờ bừng tỉnh:

“À… đẹp mà.”

【Chảy máu chân răng à?】

Trời ạ, son dính vô răng rồi.

52.

Lãnh đạo tổ chức tiệc rượu, lời nói bóng gió xa xôi.

Tôi đành phải uống thêm mấy ly giả vờ say, rồi gọi chồng đến đón về.

Về đến nhà tôi lăn ra ngủ mê mệt, nửa đêm bị anh lay tỉnh.

Anh đặt tay lên vai tôi, trong lòng đầy nghi hoặc:

【Sao không nghe thấy thở nữa?】

53.

Mùa thu chỗ này hanh khô khủng khiếp. Bôi bao nhiêu kem dưỡng cũng chẳng ăn thua, huống hồ anh chẳng bao giờ bôi.

Lúc đó tôi đang ăn bánh ngàn lớp.

Anh ngồi bên cứ gỡ da khô trên mặt, nói:

“Em xem này, tầng tầng lớp lớp chẳng khác gì cái bánh ngàn lớp của em.”

Miếng bánh trong miệng tôi nghẹn cứng, lập tức chạy ra bồn rửa ho khan ói khan.

Anh hốt hoảng chạy theo hỏi:

“Sao lại ói luôn rồi?” rồi vặn vòi nước sang nóng:

【Lúc này không thể để lạnh được.】

Bỗng dưng tôi sực nhớ mình đã trễ kinh một tuần rồi.

54.

Dạo này tôi chẳng muốn ăn uống gì, chỉ muốn cuối tuần nằm nghỉ ngơi.

Đúng lúc em họ anh đi du lịch ghé chơi, phải tiếp đón.

Con bé sức bền tốt, dắt chồng tôi đi dạo đến nỗi đầu anh toàn hiện ra thực đơn:

【Còn đi nữa à? Bao giờ mới ăn đây. Gà chiên, dồi chưng cay, tôi có thể ăn ba bát.】

Sợ anh ngại không dám nói, tôi chủ động đề nghị đi ăn trước.

Em họ gật đầu:

“Vậy đi ăn món Tứ Xuyên nhé.”

Anh vừa lướt điện thoại vừa nói:

“Ăn gì Tứ Xuyên, anh tìm được quán cháo hải sản Quảng Đông này.”

【Dạ dày yếu phải ăn cháo.】

55.

Bận bày biện gian hàng cho khách, đột nhiên tôi choáng váng, tối sầm mặt mày, phải nhập viện. Vì kiệt sức nên nằm ghế truyền nước mà ngủ thiếp đi.

Mơ màng nghe anh cứ lẩm bẩm mãi:

【Sao còn chưa tỉnh nhỉ, đừng có chuyện gì đấy chứ.】

Cảm giác lo lắng ấy, cứ như tôi không phải ngủ mà là chết rồi vậy.

Tôi không muốn anh lo, cố gắng mở mắt ra, liếc phát thấy cái thân trên trắng bóc của anh, suýt nữa ngồi bật dậy hét:

“Áo anh đâu rồi?!”

Lúc đó cái áo thun của anh từ trên người tôi trượt xuống.

Anh nói:

“Em lạnh nên anh đắp cho chút. Giờ thấy sao rồi?”

Tôi:

“Em thấy anh nên mặc áo vô trước đi.”

Anh:

“Không sao, anh chịu được.”

【Mà không mặc áo nữa thì y tá bắt anh ra đứng ngoài hành lang đấy.】

56.

Bác sĩ bằng tuổi mẹ tôi.

Rất nghiêm khắc mắng anh:

“Anh thì ăn cho lắm vào, còn vợ anh suy dinh dưỡng mà không biết à?”

Tôi lập tức cụp đuôi, co người ngồi rút trên ghế, hùa theo ánh mắt căm phẫn của bác sĩ nhìn về phía anh để rũ bỏ trách nhiệm.

Anh:

Tại anh sai, dạo này bận quá không để ý.”

【Ngày nào cũng dí theo bắt ăn còn chẳng chịu, giờ lại lật mặt bán đứng tôi. Diễn nữa tôi khai em toàn ăn vặt không chịu ăn cơm cho mà xem.】

Tôi lập tức quay lại nói với bác sĩ:

“Cũng không hẳn do anh ấy, gần đây con chẳng có khẩu vị.”

Bác sĩ:

“Không ăn cũng phải ăn, cô đang mang thai đấy.”

Tôi chết lặng.

Anh hớn hở:

“Thật hả?!”

【Quá đỉnh luôn!】

57.

Nhờ phúc của cô em họ, tối hôm đó cả mẹ tôi lẫn mẹ chồng đều biết tin tôi có bầu.

Sáng hôm sau vừa mở mắt ra, hai bà Thái hậu đã đem hết kinh nghiệm nuôi con ra mà “giao tranh” mấy hiệp rồi.

Chồng tôi ngồi ghế đẩu ăn quẩy, coi kịch rất vui.

Tôi vừa vươn tay, anh ấy như bị phỏng liền nhét nốt đoạn quẩy cuối vào mồm.

Tôi thực sự muốn vả cho anh một cái.

Anh phồng má nhìn tôi tội nghiệp.

【Hai bà bảo quẩy anh mua có phèn chua, kêu anh phải ăn hết, không cho ai ăn.】

58.

Bà bầu phải đi bệnh viện lập hồ sơ thai sản.

Hai bà Thái hậu đều đòi đi theo. Xe chỉ có ba chỗ sau, một ghế phụ.

Ba người tranh nhau khách sáo, ai cũng muốn nhường người khác lên ngồi ghế phụ.

Tôi thấy tài xế có vẻ phiền rồi, bèn mở cửa ngồi luôn ghế trước:

“Thôi khỏi khách sáo, con ngồi đây.”

Xe vừa qua ngã tư, chồng tôi âm thầm lẩm bẩm:

【Tại sao lại bắt tôi ngồi đằng trước, tôi muốn ngồi với vợ tôi cơ mà.】

59.

Một tháng sau, chồng tôi đưa đi siêu âm.

Mấy cái ảnh đen trắng ấy trừ bác sĩ chuyên môn ra, người thường có nhìn cũng chẳng hiểu gì.

Vậy mà anh ấy ngồi bên múa tay múa chân, hớn hở bình luận:

“Em xem kìa, kia là cái đầu, kia là cái tay nè Đầu to tốt, đầu to thông minh!”

Cô bác sĩ thực tập làm siêu âm không chịu nổi, chen vào:

“Mới 38 ngày thôi, chỉ thấy phôi thai với tim thai.”

Tôi gắt:

“Anh đừng nói nữa!”

Anh lí nhí:

“Ừ.”

【Người ta, tôi chọc vợ tôi vui, cô xen mồm chi.】

60.

Hôm đó tan làm, anh xách về một đống túi lớn nhỏ.

Tôi hỏi:

“Lại túi quà tình thương của bà nào thế?”

Anh hừ lạnh:

“Đây là thánh chỉ của trẫm.”

Tôi lười theo anh diễn trò, xông vào bóc đồ. Càng bóc càng thấy kỳ cục.

Lúc đầu còn là bình sữa, giày em bé, bóc dần lại ra truyện tranh cho trẻ 7-8 tuổi.

Gói cuối cùng khá nặng… hóa ra là… bình chữa cháy?!

Tôi trợn mắt nhìn anh.

Anh tỉnh bơ:

“Sao? Cái này đang giảm giá mà.”

Tôi gằn giọng:

“Anh mà còn bậy bạ mua nữa, tôi bẻ tay anh luôn đấy.”

Anh im lặng, tỏ vẻ cao ngạo.

【Rìu chữa cháy của tôi còn chưa về. Nhỡ cháy thật tôi lấy mấy thứ này bảo vệ em. Đúng là chẳng hiểu gì.】

61.

Bụng to rồi, tôi ngủ ngoan hơn nhưng lại không ngủ sâu.

Còn anh ấy thì hưởng trọn không gian giường rộng rãi, ngày nào cũng ngủ phát là chìm.

Tôi tức, chọt cho anh tỉnh dậy bắt nói chuyện với mình.

Anh chống đầu, mắt nhắm mắt mở hỏi:

“Hay mình nghĩ tên cho con đi?”

【Ban ngày anh mới nghĩ ra cái tên đỉnh lắm.】

Tôi lười biếng đáp:

“Ừ, em chưa nghĩ, anh nói trước đi.”

Anh làm ra vẻ ngẫu hứng:

“Tốt nhất nên lồng ghép tên hai đứa mình vào, nghe vừa sâu sắc. Nếu là con gái, đúng chuẩn vàng ngọc nhà mình rồi. Anh thấy gọi là Bùi Diệp Diệp (裴宜叶) cũng hay.

Bùi Dự Cường với Lý Hy Di sinh ra ngọc cành vàng lá. Thế nào? Văn vẻ chưa!”

Tôi:

“Ừm… Bùi Một Đêm (赔一夜)… Đúng là tên hợp cho người quyết tâm cai cờ bạc. Sao không gọi Bùi Một Ván (赔一把) cho rồi?”

Anh cười gượng:

“Không ổn không ổn, để anh nghĩ lại.”

【Cũng may nãy chưa nói tên con trai.】

Tôi tò mò:

“Con gái là vàng ngọc, thế con trai anh định tên gì?”

Anh:

“Chưa nghĩ ra.”

【Con trai thì chuẩn soái ca.】

Tôi nghĩ theo logic anh… chết thật, con trai chắc đặt là Bùi Cả Đời (赔一生).

62.

Sáng nay chồng ngồi xổm giúp tôi buộc dây giày.

Thấy buồn cười, tôi lấy tay xoắn đầu anh, mấy sợi tóc rụng dính ngay gạch.

Tôi chọc:

“Xong rồi, anh sắp hói rồi đấy, đỉnh đầu bắt đầu bóng loáng luôn.”

Anh nghiêm túc chỉnh lại tôi:

“Anh không sợ. Đấy là ánh hào quang của trí tuệ.”

【Lọ dưỡng tóc lần trước chưa hủy đơn, để mai mua lại mới được.】

63.

Dạo này tan làm về tôi chăm chỉ đọc sách dạy nuôi con, đọc đến khi tắt đèn mới đi ngủ.

Một hôm anh chen đầu vào giữa tôi và quyển sách:

“Sách này nhìn chán nhỉ?”

Anh vừa tắm xong, cái đầu như quả nhím biển ướt nhẹp, vừa khó chịu vừa vướng mắt.

Tôi chuyển sách sang bên kia, đáp cho có lệ:

“Cũng vui phết mà.”

Anh không nói, trong bụng tủi thân:

【Bao ngày rồi, vợ ơi em nhìn anh cái đi mà.】

Tôi lật trang sách mới, đưa cho anh, tựa đầu vào vai anh nói:

“Mắt mỏi rồi, anh đọc hộ em rồi kể lại đi.”

Anh lập tức:

“Được luôn!”

64.

Sau cú đặt tên thất bại lần trước, anh vò đầu bứt tai mãi vẫn không nghĩ ra cái tên nào ưng ý.

Anh than thở:

“Em bảo chứ, bố mẹ mình cũng đâu phải người có học, sao đặt tên cho mình nghe hay thế nhỉ.”

Tôi hờ hững:

“Nghe đậm mùi Hong Kong thập niên 90 thôi, may mà ý nghĩa cũng đơn giản. Bố em xem lịch dương mà đặt, cũng tình cờ thôi.”

Anh:

“Thế Lý Hy Di có ý nghĩa gì đặc biệt không?”

Tôi đang bận mua sắm online, chẳng để ý bụng anh đang nghĩ gì.

Thuận miệng đáp:

“Hy vọng nhà họ Lý mọi sự hanh thông.”

Tôi hỏi lại:

“Thế còn anh? Tên anh nghe cũng đậm mùi TVB lắm.”

Anh lặng lẽ bỏ đi:

“Tên anh ấy à, chưa từng hỏi.”

【Không thể để cô ấy biết cái tên này bố mẹ đặt theo mẫu quảng cáo lớp học thêm.】

Tôi sực nhớ hồi đó có mấy tờ tờ rơi quảng cáo…

Bùi Dự Cường… chẳng phải là Bồi Dưỡng Mạnh sao? (裴俞强 – 裴=培: bồi dưỡng; 俞强 = mạnh khỏe)

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)