Chương 2 - Suy Nghĩ Của Chồng Sắp Cưới
16.
Có thời gian tôi mê mệt mấy món pha lê Swarovski.
Nhưng cái kiểu đó tự mua về lại thấy kì kì.
Tôi thủ thỉ với chồng:
“Đồng nghiệp em mới mua cái mặt dây chuyền thiên nga đen, lấp lánh đẹp lắm luôn.”
Chồng tôi đập đùi cái “bốp”, than:
“Ôi trời! Pháp sư làm gì vậy!”
Tôi ghé lại nhìn, hoá ra đang đánh game.
Khoảng cách giữa hai đứa rất gần, hơi thở mũi anh phà cả vào cổ tôi. Trong bụng còn thầm cười xấu xa:
【Coi cô ấy hậm hực thế kia, lát nữa lên mạng search tiệm bán gần đây.】
Tôi lập tức từ giận chuyển sang vui, còn giả vờ hậm hực lùi ra.
Vài ngày sau, anh thần thần bí bí dúi cho tôi một cái hộp:
“Anh đích thân chọn đấy, nhìn phát là biết hợp em rồi.”
Tôi mừng như điên, ai ngờ mở ra…
Không phải thiên nga, không phải mặt dây chuyền, mà là… một… con… heo… hồng…
Tôi chết trân:
“Chồng ơi… cái này là gì?”
Muốn diễn cảnh cảm động cũng không diễn nổi, mặt tôi tự động xị xuống.
【Heo hồng hồng, giống cô lúc ngủ ghê. Ủa sao nhìn không vui lắm nhỉ?】
May mà anh không lỡ miệng nói ra, chỉ giả bộ bình thản:
“Em thích pha lê mà, heo hồng kỷ niệm năm Hợi.”
Tôi thuận nước đẩy thuyền khen lấy lệ:
“Ồ~ cũng… dễ thương phết ha.”
Trong bụng thầm chửi:
Xạo ke! Năm nay là năm Dần đó má ơi!
17.
Có lần đi dạo phố, gặp một cô nàng vóc dáng cực phẩm.
Đẹp tới mức chính tôi cũng suýt chảy nước miếng.
Tôi cảm thán thật lòng:
“Em thích dáng cô ấy ghê.”
Chồng tôi ừ một tiếng:
【Thích dữ vậy sao? Nãy người ta mời làm thẻ thành viên, em còn trợn mắt với người ta mà.】
18.
Công ty anh tổ chức team building, tôi là vợ mới cưới nên được phá lệ cho tham gia cùng.
Đồng nghiệp ai cũng tò mò, hỏi hai đứa tôi ai là người theo đuổi ai trước.
Tôi hào phóng thừa nhận: “Là tôi cưa trước.”
Lập tức khiến đám đồng nghiệp ồ à kinh ngạc.
Đúng lúc đó, tôi nghe thấy trong đầu chồng tôi — lúc ấy đang nướng thịt xiên — đang thầm lẩm bẩm:
【Thì chẳng phải trẫm ngầm cho phép đó sao, không thì nàng nghĩ dễ gì mà có được trẫm.】
Trẫm???
19.
Tết về quê thăm họ hàng.
Dì hai của anh — đại diện bên nhà chồng — khen tôi lên tận mây xanh.
Tôi mặt dày miệng ngọt, cũng tung hô lại không ít lời hay ý đẹp.
Không khí rất vui vẻ hài hòa.
Đúng lúc đó, anh buông một câu:
“Khi nào ăn cơm vậy? Cô ấy đói rồi.”
【Nói ra cũng ngại ghê.】
Ủa bộ anh nhầm rồi hả? Người ta đang khen tôi mà, anh ngại cái gì?
Còn nữa, sao anh không nói thẳng là anh đói mà cứ đổ cho tôi?!!
20.
Tết về nhà ngoại, anh ngồi xem phim với bà ngoại tôi.
Tôi ở bếp đang nặn bánh chẻo.
Mẹ tôi nói:
“Phim bà ngoại mày coi, tao còn coi không vô nổi, thằng nhỏ vậy mà ngồi bên bà suốt cả tiếng, ngoan ghê.”
Tôi cũng thấy lạ, bèn ghé lại xem thử.
Trong TV, nữ chính khóc thảm thiết,
Bà ngoại tôi cũng nước mắt giàn giụa,
Chồng tôi cũng… lau nước mắt lia lịa?!
Tôi hỏi:
“Chồng ơi, anh khóc hả?”
Anh lơ đi không đáp, nhưng trong lòng lại cuộn trào:
【Tiểu Hoa tội nghiệp quá, em nhìn đi, em cũng khóc đấy thôi, không khóc còn là người sao?】
Ủa??? (Tôi có khóc đâu, tự nhiên bị xúc phạm nhẹ.)
21.
Để chứng minh mình cũng có trái tim biết cảm động, tôi kể cho anh nghe bộ phim tôi thấy cảm động nhất: Toy Story 4.
Anh nghe xong, ngơ ngác hỏi:
“Ủa, phim hoạt hình mà?”{Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong được sự ủng hộ từ các bạn}
Tôi đáp: “Hoạt hình chỉ là vỏ ngoài thôi, cốt lõi là trong phim ai cũng không thể quay về quá khứ, phải chấp nhận chia ly, như vậy không đáng khóc à?”
Anh hời hợt: “Ừ ừ, cũng cảm động thật.”
【Đồ chơi từ mẫu giáo xài tới đại học rồi còn pass cho người khác, chất lượng cũng quá ghê.】
… Chồng à, anh thật sự không hiểu trọng điểm.
22.
Sau Tết, cả hai đứa đều mập ra.
Ngồi trên sofa, bụng ảnh lồi ra thành một ngấn rõ ràng.
Tôi túm lấy lớp mỡ ấy, vừa cười vừa chọc:
“Biết cái này là gì không? Là tay nắm của tình yêu đấy~”
Ánh mắt ảnh dời xuống người tôi…
Tôi mới nhận ra bụng tôi còn khủng hơn, thành ba ngấn.
Tôi vội dằn mặt:
“Không được nói gì hết!”
Anh ngoài miệng im thin thít, nhưng tôi nghe thấy rõ mồn một trong lòng anh nghĩ:
【Cái đó gọi là cầu thang tình yêu.】
Tôi… tôi hận cái năng lực đọc tâm trí này!
23.
Sau Tết, phòng gym đông nghịt.
Tôi đứng xếp hàng chờ máy mãi, còn khu của anh ấy lại chẳng mấy ai.
Trên đường về tôi càm ràm than vãn.
Anh bảo:
“Anh cũng chịu thôi, tạ chỗ anh nặng thế, người bình thường sao dùng nổi.”
Tôi vừa định hỏi nặng cỡ nào, thì nghe trong lòng anh lầm bầm:
【Hôm nay xì hơi nhiều thật…】
Xin lỗi, tôi không quen người này.
24.
Có con muỗi bám theo chúng tôi về nhà.
Anh ấy dễ bị muỗi cắn hơn tôi, tôi trốn kỹ trong chăn, chỉ tay chỉ chân cho anh chạy loanh quanh đập gần nửa tiếng vẫn không trúng.
Tôi cười hí hửng chọc anh:
“Chồng đúng là hương muỗi tự nhiên của em, có anh rồi, nhang muỗi gì cũng vô dụng. Xưa có Vương Lãng nằm trên băng, nay có chồng em nuôi muỗi.”
Bất thình lình anh nhảy phốc lên giường, lôi tôi ra khỏi chăn, ôm chặt không chừa chỗ nào.
Cái mặt bóng dầu của anh còn dụi lên đầu tôi.
Tôi hỏi:
“Anh làm gì thế?”
Anh nói:
“Nhớ em.”
Mặt tôi còn chưa kịp đỏ thì đã nghe anh thật lòng:
【Xem cô còn dám hớn hở, quấn cho thấm mùi, tặng muỗi món mới.】
25.
Tôi phát hiện có mấy tờ card massage nhét qua khe cửa.
Liền chọn tờ hở hang nhất lén nhét vào cặp anh ấy.
Xong nghiêm mặt chất vấn:
“Không ngờ anh cũng là loại người thế này, giải thích cho em đi!”
Anh nhíu mày nhìn card, bất ngờ thở dài nhận luôn:
“Lúc đó nhất thời nông nổi thôi.”
Tôi ngỡ mình đánh bừa lại trúng thiệt, luống cuống hỏi:
“Anh làm gì rồi??”
Anh thở dài thườn thượt:
“Thật ra người đó em cũng biết.”
Tôi rưng rưng nước mắt, trong lòng nghe anh hí hửng nghĩ:
【Cô ta ăn lẩu mà không cay không tê, ăn viên nhúng thì cắn dở mỗi viên rồi đưa cho người khác, còn gọi là ‘chia sẻ’.】
Anh tiếp:
“Đoán thử là ai?”
Tôi:
“Thôi đi ngủ sớm giùm tôi cái.”
26.
Đêm 11 giờ, sếp gọi tôi đi đối chiếu hồ sơ thầu.
Tôi còn đang mải hóng drama, chồng tôi cầm điện thoại đọc WeChat giúp tôi.
Tôi than:
“Dạo này sếp không cà khịa em nữa, chuyển qua bóc lột sức lao động rồi.”
Thấy chồng xỏ vớ, anh nói:
“Để anh đi cùng em, khu chung cư tối lắm.”
【Hẹn đồng nghiệp nữ nửa đêm ra xe coi thầu à? Đúng là thiếu dạy!】
Tôi vội nhắc anh:
“Anh đừng có gây chuyện, em còn phải kiếm cơm người ta.”
Anh cũng chẳng gây chuyện, suốt buổi đứng ngoài đầu xe, y như camera giám sát, nhìn chằm chằm làm sếp tôi run muốn xong nhanh cho xong chuyện.
Tôi còn khen anh:
“Bình tĩnh, không nóng nảy, không chấp tiểu nhân.”
Anh ngoài mặt bình thản:
“Vì em nên anh không chấp.”
Trong bụng thì hớn hở:
【Tôi báo ông ta đỗ xe sai quy định rồi.】
27.
Lần trước đi du lịch, để không mất mặt trước bạn học, tôi cắn răng mua cục xà phòng tinh dầu trăm tệ.
Dự định tháng này mang ra dùng, hè đến làn da vừa mịn vừa mượt.
Nhưng lục tung nhà tìm hoài không thấy.
Chồng tôi thấy tôi lục lọi, hào phóng bảo:
“Anh mới mua cả lốc xà phòng Safeguard nè em dùng đi.”
Tôi ôm trán thở dài, giải thích:
“Chuyện tinh dầu với xà phòng không phải nói hai câu là xong được đâu… Thôi anh đi chơi đi, lát nữa em nhớ ra chỗ để.”
Ảnh: “Ờ.”
【Có gì đâu mà phức tạp, cái bánh xà phòng đó kỳ khô cũng chẳng ra tí bọt.】
28.
Cái ghế sofa nhà tôi bị anh ấy ngồi lệch hẳn một bên.
Tôi tước quyền ngồi sofa của ảnh, bắt ngồi ghế đẩu thấp.
Lúc ăn cơm, ảnh ngồi thấp hơn tôi cả khúc, thỉnh thoảng còn ngu ngơ cười ngốc.
Tôi thắc mắc, ghé lại nghe thử, thấy anh ta đầy chất thơ trong lòng nghĩ:
【Từ góc này nhìn lên, cằm đôi của vợ anh giống hệt trăng lưỡi liềm.】
29.
Anh tôi rất thích giày bóng rổ, nhưng lại không nỡ tiêu tiền cho bản thân.
Có lần nghĩ ngợi nửa tháng mới mua một đôi… giày fake.
Tôi mua hẳn đôi chính hãng tặng ảnh, ảnh vui lắm, mang giày đi lòng vòng trong nhà làm mấy động tác ném bóng giả.
Nhưng rồi lại cất kỹ giày, ra ngoài vẫn đi đôi fake làm tôi tức muốn chết, thề không mua giày cho nữa.
Đến một hôm mưa, ảnh hỏi tôi giày để đâu.
Tôi thắc mắc: “Anh không nỡ mang, sao mưa lại đòi đi?”
Ảnh cứng miệng: “Ai nói không nỡ.”
【Giày fake ra màu, lần trước mưa cô lao công công ty đuổi theo anh lau sàn, quê quá rồi.】
30.
Có lần tôi làm thêm về muộn, chồng tôi dọn hết đống việc nhà.
Tôi vừa khen anh, vừa cầm ly uống trà.
Bỗng phát hiện cái ly thuỷ tinh bị nhòe hoạ tiết dưới đáy.
Tôi tiếc ngẩn người: “Xong rồi, cái Stitch của em bay mất rồi!”
Anh ngẩng lên mù mờ hỏi:
“Cái gì cơ?”
Tôi đáp:
“Dưới đáy ly có in hình Stitch xanh xanh giờ bị bay màu mất rồi.”
Anh: “Ồ…”
【Hoá ra không phải keo dán à, thảo nào chà cỡ nào cũng không sạch.】
Cái Stitch đáng thương của em… đi cũng thật là thê thảm…
31.
Chồng tôi nấu mặn thì ngon, nhưng hễ nấu canh là hỏng bét.
Tôi gọi đó là nước súc nồi.
Có lần tôi cảm cúm, chỉ muốn ăn chút cháo trắng đơn giản.
Ảnh chui vào bếp hì hục hai tiếng.
Bê ra cho tôi bát… canh sườn sen nếp béo ngậy óng ánh.
Ảnh bảo:
“Nhiều dinh dưỡng, hợp cho người ốm.”
Tôi vì bệnh nên cáu gắt:
“Người ta chỉ muốn ăn cháo trắng thôi, sao anh cứ phải nấu canh, vì sao vất vả thế lại khiến người ta bực mình?”
Anh kiên nhẫn đáp:
“Ngon mà, anh nếm rồi, thiệt.”
【Cái gì cũng không ăn, chỉ ăn cháo sao sống nổi. Không được nữa thì đi truyền nước, người gầy nhom rồi còn gì.】
Anh thật vừa đáng yêu vừa phiền phức…