Chương 2 - Sự Trả Thù Của Người Con Gái Đã Chết
“Chúc mừng năm mới nha, Giang tổng, sao gọi sớm thế?” Giọng anh ấy khàn khàn, còn ngái ngủ.
“Chúc mừng năm mới, luật sư Thẩm.” Tôi vào thẳng vấn đề. “Tôi muốn anh điều tra một người — Khang Vĩ, cậu tôi.”
Bên kia điện thoại, Thẩm Chu hơi khựng lại, rồi giọng trầm hẳn xuống:
“Lại có chuyện gì à? Mẹ cô lại tìm đến cô?”
“Ừ.” Tôi kể sơ lại chuyện tối qua “Ông ta chuyển cho tôi 1800 tệ, nói tôi phải biết ơn.”
Điện thoại vang lên tiếng cười mỉa không giấu diếm của Thẩm Chu:
“1800? Cho ăn xin à? Từ 1 triệu 800 ngàn lấy ra có 0,1% rồi bắt cô biết ơn? Nhà này đúng là mặt dày đến cảnh giới mới rồi.”
“Nên tôi muốn biết ông ta đang giở trò gì.”
Tôi nhấp một ngụm cà phê, vị đắng lan đầy đầu lưỡi. “Tôi không tin ông ta bỗng dưng lương tâm trỗi dậy.”
“Yên tâm, cứ giao cho tôi.”
Thẩm Chu đáp chắc nịch. “Loại người này, không cho vào tù thì vĩnh viễn không hiểu thế nào là pháp luật.”
Tôi cúp máy, đứng bên cửa sổ sát đất, nhìn con phố vắng tanh không bóng người.
Ký ức lại lôi tôi ngược về cái chiều địa ngục ba năm trước.
Hồi đó tôi mới tốt nghiệp đại học được một năm, vừa tích lũy chút kinh nghiệm ở công ty bạn thân của ba, chuẩn bị bắt đầu dự án khởi nghiệp đầu tiên.
Đó là di nguyện của ba tôi. Ông luôn mong tôi có thể tự lập, có sự nghiệp riêng, không phụ thuộc vào ai.
Tiền khởi nghiệp, ông đã chuẩn bị xong từ lâu.
Một thẻ ngân hàng riêng, trong đó có 1 triệu 800 ngàn tệ.
Đó là toàn bộ tiền bồi thường và khoản tiết kiệm sau vụ tai nạn xe khiến ông qua đời.
Trong video di chúc, ông nói rõ ràng:
“Số tiền này dành cho con gái tôi, dùng để kết hôn hoặc khởi nghiệp. Tuyệt đối không ai được phép sử dụng thay.”
Chiều hôm đó, trời nắng đẹp.
Tôi tràn đầy hy vọng đăng nhập vào ngân hàng online, chuẩn bị chuyển khoản vào tài khoản công ty mới.
Rồi tôi nhìn thấy một con số lạnh lùng hiện lên: 0.00
Tôi tưởng mình hoa mắt.
Tôi bấm làm mới đi làm mới lại… nhưng số dư vẫn là số 0.
Máu trong người tôi, trong khoảnh khắc ấy, lạnh ngắt lại.
Tay tôi run rẩy mở lịch sử giao dịch.
Một dòng chuyển khoản chói mắt hiện rõ trước mắt.
Ba ngày trước.
1 triệu 800 ngàn tệ — tròn trịa, đầy đủ — đã bị chuyển đi toàn bộ.
Người nhận: Khang Mẫn.
Tôi như bị rút cạn sức lực, ngã phịch xuống ghế, đầu óc trống rỗng.
Tôi lao thẳng về nhà.
Lần đầu tiên, tôi không gõ cửa, mà dùng chìa khóa dự phòng mở cửa bước vào.
Khang Mẫn đang ngồi trong phòng khách, nhàn nhã vừa xem TV vừa cắn hạt dưa.
Nhìn thấy bộ dạng thất thần của tôi, ánh mắt bà né tránh trong chốc lát.
“Mẹ, tiền trong thẻ của con đâu rồi?” Giọng tôi run lên.
Bà tiện tay vứt vỏ hạt dưa vào thùng rác, thản nhiên đáp: “Tiền gì cơ?”
“1 triệu 800 ngàn bố để lại cho con! Đi đâu rồi?!” Tôi gần như hét lên.
Bị khí thế của tôi làm cho giật mình, bà lập tức nổi cáu, đứng bật dậy, giọng cao vút:
“Con la hét cái gì! Không biết trên dưới gì cả! Tiền mẹ đem cho cậu con rồi!”
“Dựa vào cái gì?!”
Tôi cảm giác máu dồn hết lên đầu. “Đó là tiền của con! Là tiền bố để lại cho con!”
“Tiền con tiền mẹ gì chứ, mẹ là mẹ con, tiền của con mẹ không được dùng à?”
Bà bắt đầu giở giọng ngang ngược.
“Hơn nữa không phải dùng, là mượn! Cậu con đang làm chuyện lớn! Dự án năng lượng
mới, bảo vệ môi trường, lợi cho hiện tại ích cho muôn đời! Đợi công ty nó lên sàn rồi, đừng
nói 1 triệu 800, 18 triệu nó cũng trả cho con!”
Bà kích động bênh vực người em trai cưng của mình, ánh mắt rực lên thứ ánh sáng cuồng tín —
như thể Khang Vĩ không phải đang làm ăn, mà là chuẩn bị đi tranh giải Nobel Hòa bình.
“Dự án đâu? Giấy phép công ty đâu? Cho con xem.” Tôi ép mình phải bình tĩnh.
Bà lục lọi dưới bàn trà hồi lâu, cuối cùng lấy ra một tờ A4 nhàu nhĩ, trên đó in vài dòng chữ thô sơ cùng một hình ảnh mờ nhòe.
Tiêu đề ghi: 《“Xanh động tương lai” – Dự án năng lượng mới, châm ngòi cuộc cách mạng tài phú toàn cầu》
Tôi liếc qua một cái — đầy lỗi chính tả, câu cú lủng củng, một tờ rơi đa cấp điển hình.
“Đây là cái mà mẹ gọi là ‘chuyện lớn’ sao?”
Tôi chỉ vào tờ giấy, tức đến bật cười. “Mẹ, đây là lừa đảo! Mẹ không nhìn ra à? Lập tức đòi lại tiền đi!”
Lời tôi vừa dứt, như châm ngòi thuốc nổ.
Khang Mẫn lập tức bùng nổ, giật phắt tờ giấy về, cẩn thận vuốt phẳng.
“Con thì biết cái gì! Sao con có thể nghĩ về cậu con như thế! Nó là niềm hy vọng duy nhất của nhà họ Khang chúng ta!”
Bà trừng mắt đỏ ngầu nhìn tôi, như thể tôi mới là kẻ thù của bà.
“Con là con gái, cần nhiều tiền thế để làm gì? Sau này chẳng phải cũng lấy chồng thôi sao!
Giờ cậu con gặp khó khăn, con không ủng hộ gia đình thì thôi, còn đứng đây nói mát!
Con học nhiều sách như vậy đều học vào bụng chó hết rồi à?!”
Khoảnh khắc đó, tim tôi hoàn toàn nguội lạnh.
Trong mắt bà, tôi — đứa con gái duy nhất — giá trị tồn tại chỉ là hi sinh mọi thứ cho em trai bà, cho cái gọi là “hy vọng của nhà họ Khang”.
Tương lai của tôi. Sự nghiệp của tôi. Ước mơ của tôi.
Trước “chuyện lớn” của cậu — tất cả đều không đáng một xu.
Tôi nhìn khuôn mặt méo mó vì giận dữ của bà, bỗng thấy xa lạ đến đáng sợ.
Tôi bình tĩnh nói:
“Hoặc là mẹ đòi lại tiền ngay bây giờ. Hoặc là… chúng ta gặp nhau ở tòa.”
Bà sững người. Có lẽ không ngờ tôi sẽ nói ra những lời đó.
Ngay sau đó, bà bùng nổ bằng những lời nguyền rủa chói tai hơn.
“Phản rồi! Vì tiền mà ngay cả mẹ ruột cũng không cần! Tao nuôi mày uổng công bao nhiêu năm!”