Chương 1 - Sự Trả Thù Của Người Con Gái Đã Chết
Mẹ tôi đã dùng 1 triệu 800 ngàn tệ trong tài khoản của tôi để vá lỗ cho cậu ruột tôi.
Tôi báo cảnh sát, khởi kiện, và cắt đứt liên lạc với bà.
Suốt ba năm trời, tôi chưa từng gọi lại một tiếng “mẹ”.
Đêm giao thừa, một dãy số quen thuộc gửi đến một tin nhắn.
“Cậu con chuyển cho con 1800 tệ, làm người phải biết biết ơn.”
Tôi bình tĩnh trả lời:“Xin lỗi, con gái bà đã chết từ ba năm trước rồi.”
Ngoài cửa sổ đêm giao thừa, pháo hoa rực rỡ như một giấc mơ lộng lẫy nhưng ngắn ngủi, vỡ tan trong bầu trời đêm đen thẫm.
Tiếng nổ lách tách vang lên, xuyên qua lớp kính hai lớp, nghe u u như tiếng ai đang đập vào một chiếc trống rách ở xa.
Trong căn hộ của tôi, yên tĩnh đến chết lặng.
Chỉ có ánh sáng trắng lạnh từ màn hình laptop chiếu lên những ngón tay đang gõ bàn phím.
Hộp đồ ăn trên bàn đã nguội ngắt, bánh chẻo bên trong dính chặt vào nhau, trông như một đống rác không thể tái chế.
Tôi ở đây một mình, tăng ca — hoặc nói đúng hơn, là dùng công việc để lấp đầy đêm đáng lẽ thuộc về đoàn viên.
Điện thoại rung lên bất chợt trên mặt bàn, màn hình sáng lên.
Là một dãy số tôi đã cố quên suốt ba năm, nhưng vẫn nhận ra ngay lập tức.
Là bà ấy — Khang Mẫn.
Mẹ tôi.
Tim tôi như bị một bàn tay vô hình bóp chặt. Không đau, chỉ tê dại.
Tôi mặc kệ, để nó rung cho đến khi im bặt.
Một lúc sau, màn hình lại sáng lên.
Là một tin nhắn.
Tôi không hiểu vì sao lại mở nó ra.
“Cậu con chuyển cho con 1800 tệ, làm người phải biết biết ơn.”
Chỉ một dòng ngắn ngủi, như một cây sắt nung đỏ, đâm thẳng vào vết thương tưởng đã lành trong tim tôi — rồi xoáy mạnh.
1 triệu 800 ngàn — biến thành 1800 tệ.
Ăn cắp — biến thành bố thí.
Kẻ gây hại — bỗng chốc thành chủ nợ bắt tôi phải biết ơn.
Cảm giác vô lý đến cực điểm khiến tôi suýt bật cười.
Trong đầu tôi, những hình ảnh ba năm trước ùa về như sóng vỡ bờ.
Phòng xử lạnh lẽo, quốc huy trên cao trang nghiêm.
Khang Mẫn đứng ở ghế bị cáo, vậy mà còn ngang nhiên hơn cả tôi — nguyên đơn.
Bà chỉ tay vào mặt tôi, tuôn ra mọi lời cay độc nhất:
“Giang Phán! Mày là đồ vong ân bội nghĩa! Máu lạnh vô tình!”
“Vì mấy đồng tiền thối, mày kiện cả mẹ ruột! Mày học hành đổ hết vào bụng chó rồi à?!”
“Sao tao lại sinh ra đứa không có tim như mày! Mày sẽ bị báo ứng đấy!”
Những câu nói ấy, ánh mắt đầy oán độc ấy, từng đêm từng đêm ám ảnh tôi trong giấc mơ.
Giờ đây, chúng cùng với cái “phí biết ơn” 1800 tệ kia lại hiện về rõ mồn một.
Tôi hít sâu một hơi, lồng ngực đầy không khí lạnh băng.
Ngón tay tôi lơ lửng trên màn hình một lúc lâu, cuối cùng, tôi gõ từng chữ một:
“Xin lỗi, con gái bà đã chết từ ba năm trước rồi.”
Bấm gửi.
Không có cảm giác hả hê vì trả thù, chỉ là một sự mệt mỏi rỗng tuếch khôn cùng.
Ba năm nay, tôi từng chút từng chút bò lên từ cái xác của đứa con gái bị chính mẹ ruột “giết chết” năm xưa.
Tôi từng nghĩ mình đã miễn dịch với mọi loại tổn thương.
Giây tiếp theo, dãy số đó trực tiếp gọi đến.
Chữ “Mẹ” hiện trên màn hình khiến tôi choáng váng như vừa bị đấm thẳng vào dạ dày.
Không chút do dự, tôi lập tức nhấn tắt máy.
Đối phương không từ bỏ, gọi lại lần thứ hai.
Tôi lại tắt. Rồi dứt khoát kéo số đó vào danh sách chặn.
Thế giới trở nên yên tĩnh.
Nhưng chỉ trong giây lát.
Ngay sau đó, WeChat của tôi bắt đầu nhảy thông báo điên cuồng.
Bà cả, bà hai, mợ tôi… tất cả họ hàng nhà họ Khang như ngửi thấy mùi máu, từng người một chui ra từ các ngóc ngách.
“Phán Phán à, sao con không nghe máy của mẹ? Tết nhất rồi, đừng giận dỗi kiểu con nít.”
“Mẹ con cũng là vì lo cho con, trong lòng bà ấy khổ lắm.”
“Giờ cậu con làm ăn thành đạt, còn nhớ đến con, chuyển tiền cho con, con lại không biết điều à?”
“Gọi cho mẹ con đi, bà ấy sốt ruột đến phát khóc rồi đó.”
Tôi lướt qua từng tin nhắn, môi nở một nụ cười lạnh.
Công thức quen thuộc, mùi vị quen thuộc.
Một màn bắt cóc cảm xúc tập thể mang danh “tình thân”, lại bắt đầu rồi.
Tôi không trả lời ai cả.
Chỉ bật chế độ im lặng, rồi ném điện thoại lên sofa.
Màn hình trong bóng tối cứ chớp tắt liên tục, như hơi thở sau cùng của một kẻ đang hấp hối.
Tôi quay người, đối diện lại với màn hình laptop.
Bản kế hoạch dự án đầy chữ chi chít kia, mới là thứ duy nhất tôi có thể tin tưởng và dựa vào lúc này.
Tôi hiểu rõ, 1800 tệ kia — không phải là kết thúc.
Chỉ là khởi đầu.
02
Ngày hôm sau là mùng Một Tết.
Cả thành phố ngập trong không khí lễ hội lười biếng, chậm rãi.
Tôi dậy sớm, chạy bộ 5km, rồi tắm nước nóng, cảm giác như rửa trôi được phần nào bóng đen của đêm qua.
Tôi pha một ly cà phê đen, rồi gọi cho Thẩm Chu.
Anh ấy là luật sư của tôi, cũng là người duy nhất trong ba năm qua tôi có thể gọi là bạn.