Chương 8 - Sự Tính Toán Giữa Hai Đứa Con

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

8

Hôm sau, tôi thấy chiếc áo trên người em gái.

Nó xoay vòng trước gương:

“Mẹ bảo em mặc đẹp hơn chị.”

Tôi gượng cười, rồi mua thêm chiếc dày hơn.

Lần này bà nhận, nhưng chưa từng mặc.

Buồn cười nhất là tháng trước, bà gọi bảo bình nóng lạnh hỏng, tắm không ra nước nóng.

Tôi lập tức chuyển 5.000 tệ cho bà thay mới.

Cuối tuần về nhà, bình nóng lạnh cũ vẫn treo nguyên.

“Tiền đâu?” tôi hỏi.

Bà tránh mắt:

“Mẹ cất, phòng khi có việc gấp…”

Tối hôm đó, tìm dây sạc ở tủ đầu giường, tôi thấy quyển sổ tiết kiệm.

Số tiền 300 nghìn rõ ràng, ngày gửi là 5 năm trước — đúng lúc tôi mới đi làm, bắt đầu gửi tiền cho bà.

Giờ nghĩ lại, cái gọi là “tiết kiệm” của bà chưa bao giờ áp dụng với em gái tôi.

Đăng ký lớp múa, một buổi 300 tệ, không chớp mắt.

Em muốn đi du học, lập tức “phải hỗ trợ”.

Đi chợ, chỉ cần em nói muốn ăn, dù đắt vẫn mua.

Chỉ với tôi, bà mới săm soi từng đồng cho phí dã ngoại, sách tham khảo, để tôi từ bé đã phải học cách nhìn sắc mặt người khác, sợ tiêu thêm một xu của nhà.

9. Điện thoại lại rung, em gái nhắn:

“Chị sao lạnh lùng vậy? Đó là mẹ ruột chị đấy!”

Tôi cười nhạt, gửi thẳng ảnh cuốn sổ tiết kiệm:

“Bán máu? Bà không có ba trăm nghìn à?”

Khung chat hiển thị “đang nhập” rất lâu, cuối cùng hiện ra một câu:

“Đó là tiền dưỡng già của ba mẹ!”

“Vậy thà để mẹ đi bán máu chứ không động vào số tiền đó?” Tôi gõ từng chữ, “Bởi vì tiền đó… là để dành cho mày, đúng không?”

Em im lặng, tôi biết nó không thể phản bác.

Tôi gọi điện cho mẹ, bà vừa bắt máy đã sụt sùi:

“Con gái à, mẹ thật sự không có tiền…”

Tôi cắt ngang:

“Mẹ, cuốn sổ ba trăm nghìn đó, là để cho em gái, đúng không?”

Bên kia im bặt, vài giây sau mới lắp bắp:

“Con… con sao biết…”

“Ngày mai mười vạn phải vào tài khoản.” Giọng tôi bình thản đến mức lạ lẫm, “Nếu không, mẹ biết chuyện gì sẽ xảy ra.”

Nói xong, tôi cúp máy.

Sáng hôm sau, điện thoại báo tin nhắn — tài khoản nhận 100 nghìn.

Em gái nhắn:

“Tiền đưa cho chị rồi, hài lòng chưa?”

Tôi chẳng buồn trả lời. Cầm trọn hai khoản, tôi lập tức tất toán khoản vay, sống yên ổn phần đời của mình.

10. Nhiều năm nay tôi vẫn duy trì việc đưa mẹ đi khám sức khỏe định kỳ, nên khi có kết quả, bệnh viện gọi thẳng cho tôi.

Bác sĩ nghiêm giọng bảo gan mẹ có khối bất thường, nghi ung thư giai đoạn đầu.

Tôi ngồi trong phòng họp, tiếng bàn luận của đồng nghiệp xa dần, ngón tay vô thức miết lên mép tờ kết quả, gấp thành một nếp.

Tôi chụp ảnh gửi cho em gái, chưa đầy mười giây sau nó trả lời:

“Chuyện lớn thế này, chị không lo à? Chị là chị cả đấy.”

Nhìn dòng tin, tôi bỗng nhớ tháng trước nó khoe trên mạng túi xách mới, caption: quà sinh nhật mẹ tặng.

Chiếc túi đó chắc chắn là mẹ mua, dù trước đó bà vừa giúp nó trả khoản 200 nghìn cho tôi, vẫn không nỡ để nó thiệt thòi.

Tối, tôi gọi báo kết quả, mẹ lập tức the thé cắt lời:

“Vớ vẩn! Mẹ khỏe lắm! Chắc cái bệnh viện dỏm đó chẩn đoán sai!”

Giọng bà càng lúc càng cao:

“Đã nói khám sức khỏe là lừa tiền, không khám thì có sao đâu! Tất cả tại mày.”

“Bệnh viện trung tâm không thể sai.” Tôi giữ giọng bình tĩnh. “Bác sĩ khuyên nên kiểm tra lại ngay.”

Bên kia bỗng im, vài giây sau mới nghe tiếng thở gấp:

“Thế… thế mai con đi với mẹ nhé…”

“Tuần sau con ra nước ngoài.”

“Cái gì?!” Bà gào lên, “Mày bỏ mặc mẹ à?! Thế em mày đâu? Nó nói gì?”

“Nó nói chị cả phải lo.”

Mẹ òa khóc, lặp đi lặp lại “đồ vong ân”, “không có lương tâm”, rồi than rằng em gái tôi dạo này không nghe máy, tiền của bà đã cho nó hết.

Tôi ngắt lời:

“Mẹ, tình cảm của con… đã cạn rồi.”

Bên kia lặng ngắt.

Lâu sau, bà mới khe khẽ:

“Con… con nói gì?”

“Là nghĩa đen.” Tôi nhìn ra bầu trời đêm, “Từ nhỏ đến lớn, con chờ mẹ cười với con như cách mẹ cười với em. Giờ thì con không chờ nữa.”

Sáng hôm sau, tôi nhận hơn chục tin nhắn thoại.

Bấm cái đầu tiên, giọng bà nức nở:

“Con gái, mẹ biết sai rồi…”

Tôi không nghe tiếp, chỉ xếp hành lý, chuẩn bị cho chuyến đi.

Trên đường ra sân bay, điện thoại vẫn rung liên hồi. Tin mới nhất:

“Em mày chặn mẹ rồi, giờ con cũng mặc kệ mẹ, hai đứa định ép mẹ chết à?”

Loa phát thanh ở phòng chờ vang lên thông báo lên máy bay, tôi tắt nguồn.

Tiếp viên đưa suất ăn, tôi bẻ đôi đũa, nhận ra tay mình hơi run — không phải vì buồn, mà là một cảm giác giải thoát lạ lùng.

Máy bay xuyên qua mây, ánh nắng tràn vào khoang.

Tôi nheo mắt, lần đầu tiên nhận ra: tình yêu và kỳ vọng tôi cố dồn vào một cái hố không đáy suốt bao năm, cuối cùng đã có thể giữ lại cho chính mình.

Mẹ có hối hận hay không, em gái có hối cải hay không… đã không còn quan trọng.

Quan trọng là từ giờ, tôi sẽ sống cho mình.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)