Chương 6 - Sự Tính Toán Giữa Hai Đứa Con

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

6

Nhìn dòng chữ ấy, tôi chợt nhớ hồi đại học, vừa học vừa làm để tiết kiệm mua quà sinh nhật cho mẹ, phải ăn mì gói suốt nửa tháng. Cuối cùng, bà nhận quà xong lại đưa thẳng cho em gái.

“Đúng vậy,” tôi gõ từng chữ một, “mẹ nuôi tôi chỉ để tôi làm cái máy rút tiền cho em gái.”

Gửi xong, tôi thoát hẳn khỏi nhóm gia đình.

Đám họ hàng đó, từ trước đến nay chỉ là khán giả đứng xem. Họ muốn nghĩ gì thì nghĩ, dù sao bao nhiêu năm tôi bị chèn ép, chẳng ai chịu nói giúp tôi một câu công bằng.

Điện thoại lại rung — là em gái gọi.

Tôi tắt máy ngay, nó liền nhắn WeChat:

“Chị, em thật sự không có tiền, cho em khất vài tháng…”

Tôi đáp gọn lỏn:

“Ba ngày, không thiếu một xu.”

“Chị nhất định muốn hại em sao?!” Nó trả lời ngay, kèm theo một icon tức giận.

Nhìn tin nhắn đó, tôi bất giác bật cười.

Nực cười thật — rõ ràng là nó vay tiền không trả, giờ lại thành ra tôi “hại” nó?

“Là tự em hại chính mình.” Tôi gửi xong, lập tức bật chế độ chặn thông báo.

7. Chuông cửa reo khi tôi đang sắp xếp tài liệu khởi kiện.

Nhìn qua mắt mèo, tôi thấy mẹ đứng lúng túng ngoài cửa, tay xách túi nilon căng phồng, tóc bị gió thổi rối bời.

Hôm nay bà hiếm hoi mặc chiếc áo bông gần như mới, chứ không phải cái áo cũ bạc màu thường ngày.

“Ai đấy?” Tôi cố ý hỏi.

“Là mẹ.” Giọng bà vang qua cánh cửa, cố tình hạ xuống nhẹ nhàng, “Mang cho con ít thịt muối ở nhà.”

Tôi mở cửa, cơn gió lạnh lùa vào mang theo mùi mằn mặn, hăng hăng của thịt muối.

Mẹ lập tức đưa túi nilon tới trước mặt tôi:

“Con xem, mẹ mang riêng cho con đấy, hồi nhỏ con thích ăn nhất mà.”

Tôi không nhận, bà tự nhiên bước vào, đế giày để lại vài vết bẩn trên sàn.

Bà quen thuộc đi thẳng vào bếp, túi nilon lạo xạo:

“Con này, chỉ cãi nhau vài câu mà giận đến mức này? Vẫn y như hồi bé, bướng bỉnh.”

Tiếng cửa tủ lạnh mở rồi đóng, tiếp theo là giọng bà đầy ngạc nhiên:

“Ối, trong tủ lạnh chẳng có gì hết? Con ăn gì hằng ngày vậy? Đừng nói là toàn đặt đồ ăn ngoài nhé.”

Bà thò đầu ra, mặt đầy vẻ thương xót:

“Để mẹ nấu cho con bữa cơm nhé?”

Tôi không đáp, đi đến bàn ăn, mở túi ra xem.

Bên trong là mấy gói táo tàu quá hạn, một hũ bột củ sen đã mở nắp, chỉ còn chưa đến nửa, cùng một gói thịt muối bọc trong báo cũ.

Tờ báo còn dính dầu, chắc được lôi từ tầng đáy tủ lạnh nhà bà ra — đồ để lâu năm.

“Không cần,” tôi đặt hũ bột củ sen xuống, “con không ăn cay.”

Động tác rửa tay của mẹ khựng lại. Nước vẫn chảy xối xả, vai bà hơi căng lên:

“Vớ vẩn, hồi nhỏ con thích ăn thịt muối của mẹ nhất, mỗi lần ăn hai bát cơm cơ mà.”

Mười năm trước, mùa đông, tôi bị viêm dạ dày cấp, phải nhập viện, bác sĩ dặn ăn thanh đạm.

Nhưng mẹ vẫn mang vào món thịt muối cay đặc biệt của bà, bảo ăn cho ngon miệng — thật ra là bà thèm, muốn có đồ cay khi ở lại trông tôi.

Tôi cố nuốt hết dù bụng đau quặn, để rồi nửa đêm nôn thốc nôn tháo, bà lại mắng tôi yếu ớt.

“Con giả vờ mà,” tôi nói.

Tiếng nước tắt phụt.

Mẹ quay lại, nước trên tay chưa lau, để lại vệt đậm trên áo:

“Ý con là gì?”

“Con không thích ăn cay, chưa bao giờ thích,” giọng tôi bình thản, “cũng giống như con không thích dùng đồ thừa của em, không thích bị coi như cái máy rút tiền, không thích lúc nào cũng bị xếp ở cuối cùng.”

Vẻ mặt bà bắt đầu méo mó, cái nét pha trộn giữa giận dữ và chột dạ lại hiện lên:

“Mẹ cực khổ nuôi con lớn, con trả ơn mẹ thế này à?”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)