Chương 4 - Sự Tính Toán Giữa Hai Đứa Con
4
Tôi vẫn nhớ mùa hè ấy, tôi lén dành dụm nửa năm tiền tiêu vặt để đủ học phí lớp múa. Mỗi buổi học phải đến sớm nửa tiếng, trốn trong nhà vệ sinh thay đồ, vì mẹ không cho học — “tốn tiền”.
“Mày cứng đờ như khúc gỗ,” mẹ thường nói, “múa chẳng khác gì con vịt.”
Vậy mà lần báo cáo cuối khóa, tôi lại được chọn làm diễn viên chính.
Tôi lấy hết can đảm báo mẹ, đổi lại là một cái tát: “Ai cho mày tự tiện?”
Ngày biểu diễn, đang múa say sưa, tôi thấy mẹ giận dữ xông lên sân khấu, trước bao ánh mắt, túm tóc tết của tôi kéo xuống: “Múa xấu thế này mà cũng lên sân khấu, mất mặt chưa?”
Giọng bà vang vọng khắp hội trường.
Tôi sẽ không bao giờ quên ánh mắt sững sờ của lũ trẻ phía dưới, và vẻ khó xử của cô giáo.
Còn em gái? Năm tuổi, mẹ đã đăng ký cho nó học với gia sư múa đắt nhất.
“Tiểu Vũ nhà tôi sau này sẽ đi con đường nghệ thuật,” mẹ khoe với mọi người, “để nó bớt đi đường vòng.”
Nhưng nó sợ đau, đến mười tuổi mới miễn cưỡng tập được động tác uốn dẻo. Mỗi lần tập đều khóc ầm ĩ, mẹ lại ôm vào lòng dỗ: “Thôi không tập nữa, con tôi có năng khiếu, không cần học mấy thứ này.”
Lên đại học, điểm văn hóa thảm hại, mẹ vẫn bỏ hơn trăm nghìn cho nó học diện năng khiếu nghệ thuật.
Giáo viên trường múa hạng ba xem video của nó chỉ lắc đầu, mẹ vẫn khăng khăng: “Các người không biết thưởng thức.”
Rồi khi nó đòi đi du học, mẹ rút hết tiền dưỡng già, nói với họ hàng: “Nước ngoài đào tạo tốt hơn.” Không hé nửa câu rằng số tiền đó là tiền tôi mua nhà.
Bảy tuổi, mắt tôi còn long lanh, chưa biết rằng cả đời này sẽ chẳng bao giờ nghe được lời khen từ mẹ.
Giờ đây, tôi tự giành học bổng, tốt nghiệp đại học, làm quản lý ở công ty nước ngoài — vẫn thua một giáo viên dạy múa trẻ em, vì trong mắt mẹ, em gái ít nhất còn có “ước mơ nghệ thuật”.
Còn tôi, chỉ là cái máy kiếm tiền lạnh lùng.
Tôi đóng album, vừa lúc máy giặt báo xong.
Hương oải hương nhẹ nhàng lan tỏa, tôi lấy từng món đồ ra phơi.
Ở đáy lồng giặt, kẹt lại bộ đồ ngủ cũ — cái mà năm ngoái em gái chê rồi đưa cho tôi.
Tôi nhấc nó lên, không do dự ném thẳng vào thùng rác.
Giống như tôi đang ném đi những năm tháng đã từng ép mình chôn vùi giấc mơ múa, chỉ để đổi lấy một chút yêu thương từ mẹ — thứ chưa bao giờ thuộc về tôi.
5. Tôi không ngờ bạn tôi còn chưa kịp tới chỗ em gái thì mẹ đã tìm thẳng đến công ty tôi.
Bà đứng ngay sảnh lớn mà làm loạn.
Giọng chói tai như muốn xuyên thủng cả cửa kính:
“Đồ bất hiếu! Tao nuôi mày lớn chừng này, mày lại đối xử với em gái mày như vậy à?”
Cô lễ tân hoảng hốt lùi lại, mấy đồng nghiệp từ trong thang máy thò đầu ra xem.
Hôm nay mẹ cố tình mặc chiếc áo bông cũ, tóc tai không chải, trông y hệt một bà lão đáng thương bị con bất hiếu bắt nạt.
“Muốn làm loạn à?” Bà đột ngột lao tới định túm tóc tôi, “Ai mà chẳng biết làm loạn!”
Tôi né sang một bên, rút điện thoại, cố ý bấm số ngay trước mặt bà:
“Alo, Cường hả, giờ dẫn mười người qua chỗ lớp múa của Tiểu Vũ nhé… Ừ, ngay bây giờ.” Tôi cố tình nói thật to.
Tay mẹ khựng lại giữa không trung, nét mặt giống như bị ai bóp chặt cổ.
“Mày… mày dám à!” Giọng bà bắt đầu run.
Tôi xoay màn hình về phía bà, để bà thấy rõ đang trong cuộc gọi:
“Con không sợ mất mặt. Nhưng không biết em gái con có sợ không?” Giọng tôi hạ xuống, “Mười người đứng trước cửa lớp múa, mẹ nghĩ phụ huynh còn cho con học ở đó nữa không?”
Mặt mẹ tái mét. Bà quá hiểu điểm yếu của con gái út — thứ nó sợ mất nhất chính là chút thể diện đó.
“Mày thay đổi rồi,” giọng bà chùng xuống, “mày trước giờ đâu có như vậy…”
“Đúng, con đã thay đổi.” Tôi bật cười lạnh, “Bởi vì con không muốn tiếp tục làm con ngốc quỳ xuống cầu xin mẹ nhìn lấy một lần nữa.”