Chương 3 - Sự Tính Toán Giữa Hai Đứa Con

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

3

Hồi đó tôi ưng một căn, vốn dĩ có thể mua đứt. Nhưng em gái nói muốn đi trao đổi du học, trường nghệ thuật đó học phí quá đắt. Mẹ ở nhà khóc suốt, nói cảm thấy có lỗi với nó. Nhìn đôi mắt đỏ hoe của mẹ, tôi mềm lòng móc ra 200 nghìn tệ cho nó, còn mình thì vay ngân hàng 200 nghìn để mua nhà. Đến giờ tôi vẫn chưa trả xong.

“Ăn mày?” Tôi nói với một sự bình tĩnh đến lạ, “Đã nhắc thì nhắc luôn — 200 nghìn chị đưa em, định bao giờ trả?”

Bên kia điện thoại im bặt.

“Chị… chị nói gì vậy?” Giọng nó bỗng yếu đi, “Chị biết lương em được bao nhiêu mà…”

“Năm ngoái em về nước, nói có việc làm sẽ trả. Giờ hơn một năm, thay hai công việc, mua cái túi hơn 20 nghìn, nhưng vẫn không có tiền trả tôi?”

“Chị!” Giọng nó bỗng gắt lên, “Mẹ nói đúng, chị là đồ máu lạnh! Bị mẹ ghét là đáng đời!”

Điện thoại tắt phụp, tiếng “tút tút” vang lên trong căn phòng trống nghe gai cả người.

Tôi ngồi cạnh máy giặt mới, bất giác bật cười.

Phải, mẹ không thương tôi — ai cũng biết, chỉ mình tôi còn cố tự lừa mình.

Tôi cầm điện thoại, gửi cho nó một tin nhắn:

“Tuần sau chuyển tiền vào tài khoản tôi. Không thì tôi sẽ đến tận công ty em lấy.”

Ngày nhỏ, mẹ mua váy mới cho em, còn váy của tôi là đồ cũ mẹ sửa lại. Tôi chê xấu không chịu mặc, mẹ dỗ: “Váy của em chất lượng tốt.”

Giờ tôi sẽ không nhường nữa, cũng không để mình chịu ấm ức thêm lần nào.

Dù cái giá phải trả… là phải chấp nhận rằng, người tôi từng cố hết sức để làm vừa lòng — sẽ chẳng bao giờ yêu thương tôi.

4. Trưa thứ Hai, số dư trong tài khoản của tôi vẫn không nhúc nhích.

Em gái không nhắn lại, cũng không gọi điện. Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, bỗng thấy buồn cười — chắc nó nghĩ tôi vẫn sẽ như trước, nhẫn nhịn cho qua.

Ba giờ chiều, tôi rủ bốn người bạn làm huấn luyện viên thể hình đến phòng dạy múa nơi nó làm việc.

Họ mặc áo ba lỗ đen, hình xăm trên cánh tay lấp ló, vừa đứng ở cửa phòng đã khiến các phụ huynh xung quanh ngoái nhìn.

“Các anh tìm ai?” Giọng cô lễ tân run run.

Bạn tôi giơ điện thoại, mở ảnh tờ giấy vay tiền: “Tìm Lâm Tiểu Vũ, đến đòi nợ.”

Chưa đến năm phút, điện thoại tôi rung liên hồi.

Giọng em gái lẫn tiếng khóc: “Chị điên à? Mau bảo họ đi đi! Ở đây có trẻ con đấy!”

“Tiền đâu?” Tôi bình tĩnh hỏi.

“Bây giờ lấy đâu ra 200 nghìn!” Nó gần như gào lên, Lâm San San, chị định ép chết em à?”

Tiếng ồn ào phía sau điện thoại lẫn tiếng phụ huynh xì xào, tiếng trẻ con khóc. Không chịu nổi áp lực, nó bật khóc nức nở.

Cảnh tượng này tôi quá quen: từ bé tới giờ, chỉ cần nó khóc, cả thế giới sẽ nhường đường cho nó.

“Vậy thì như tôi nói,” giọng tôi nhẹ nhưng rõ ràng, “mỗi chiều hai giờ, họ sẽ đứng trước cửa lớp chờ em. Cho đến khi em trả hết.”

“Chị!” Nó hạ thấp giọng, “Mẹ nói đúng, chị đúng là…”

Tôi cúp máy.

Mười phút sau, mẹ gọi đến thật.

Tên “Mẹ” nhấp nháy trên màn hình, tôi nhìn rất lâu mới để chuông tắt.

Bà lại gọi liền ba lần nữa, tôi đều để im lặng.

Chiều muộn, bạn nhắn: “Em gái chị sợ phát khiếp, trốn trong nhà vệ sinh khóc. Có một bà già đến mắng bọn tôi, bảo là mẹ nó.”

Tôi gửi lại một phong bao lì xì cảm ơn, rồi mở album ảnh.

Lướt đến bức ảnh Tết năm ngoái: em gái mặc bộ đồ múa đắt tiền, đứng ở vị trí trung tâm, mẹ khoác tay nó, cười rạng rỡ đầy tự hào.

Còn tôi đứng tận mép ngoài, mặc chiếc áo len mua hàng giảm giá.

Ngón tay trượt sang thư mục khác — mấy tấm ảnh cũ ngả vàng, tôi bảy tuổi, mặc bộ đồ múa rộng thùng thình, đứng trên sân khấu Cung Thiếu Nhi.

Bộ đồ đó mẹ sửa lại từ váy cũ của em gái, ren ở cổ đã ngả màu.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)