Chương 3 - Sự Thật Đằng Sau Đứa Trẻ Bị Đổi

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Chị, có phải chị bị người ta bắt nạt nên mới cố tình nói dối không?”

Tôi lười đáp, trực tiếp đẩy hai kẻ đó ra ngoài.

Giang Từ muốn động thủ, tôi lập tức đóng cửa, để tất cả tiếng ồn lại phía sau.

________________________________________

4. Cuộc đấu trí giữa các học bá

Hôm sau đi học, tôi đã có tài xế riêng đưa đón.

Giang Từ và Giang Lạc Lạc đều khó chịu ra mặt.

Tôi tận dụng hai mươi phút trên đường để làm mấy bài khó.

Đến trường, tôi đeo cặp bước vào lớp.

Giang Từ và Giang Lạc Lạc cứ bám theo sau lưng.

Thấy tôi đi ngay phía sau học bá Thôi Hằng, Giang Lạc Lạc tức đến nghiến răng ken két.

Vừa bước vào lớp, có người gọi tôi:

“Giang Vãn, cậu xem bài này, tớ cứ thấy có chỗ gì đó sai sai.”

Tôi liếc một cái, rút bút khoanh tròn một chữ.

Đối phương lập tức ánh mắt sáng rực đầy sùng bái:

“Giang Vãn, tớ yêu cậu mất!”

Tôi đẩy cô ta ra:

“Thôi, tôi không có sở thích đó.”

“Thế còn học bá thì sao?” – Ở trường, học bá đồng nghĩa với nam thần trong mơ của mọi người.

“Trước khi cậu tới, anh ấy là học bá, giờ thì phải nhường chỗ thôi.”

Tôi cười ngông cuồng, đối diện ánh mắt của Thôi Hằng.

Tôi biết cậu ta – hôm qua còn đi thi đấu.

Đích thân gặp mới thấy đúng là một soái ca.

Chỉ tiếc, chị đây đến đây là để giành học bổng.

Chỉ khi đánh bại cậu ta, tôi mới lấy được học bổng.

Trường khác học bổng cao nhất chỉ 5.000, còn trường này tận 100.000.

Một trăm ngàn đó!

Nghĩ thôi đã thấy máu sôi.

Giờ tôi có bố mẹ giàu, có thể đăng ký đủ loại kỳ thi, khoảng cách tới mục tiêu ngày càng gần.

Tôi sải bước tiến thẳng về phía Thôi Hằng.

“Bạn học Thôi, nghe nói hôm qua cậu đi thi đấu, có vui không?”

Thôi Hằng làm ngơ, rút đề thi ra tiếp tục làm bài.

Dáng vẻ lạnh lùng ấy, tôi cũng thích, nhưng tôi càng thích đề thi trong tay cậu ta hơn.

Tôi lấy điện thoại chụp lại, chuẩn bị mua một bản giống vậy.

Vừa định cất điện thoại, cổ tay liền bị giữ chặt:

“Xoá.”

Các bạn cùng lớp biết tính khí của Thôi Hằng, vội vàng chạy tới hòa giải:

“Thôi Hằng, Giang Vãn mới chuyển tới, cô ấy không cố ý đâu, cậu đừng…”

“Xoá!” – Thôi Hằng lặp lại, giọng lạnh băng.

Cái tính khí này, y hệt con chó giữ cửa ở trại trẻ mồ côi:

“Được rồi, tôi xoá.”

Tôi gọi điện cho bố:

“Bố, năm nay có tập đề thi Toán Thế giới mới ra, bố có thể giúp con mua không?”

“Con muốn đăng ký thi Toán, tập đề này rất có giá trị tham khảo.”

Nghe đến chuyện thi đấu, bố lập tức đồng ý.

Ngay trước mặt Thôi Hằng, tôi xóa bức ảnh vừa chụp.

Thôi Hằng chẳng buồn ngẩng đầu, tiếp tục làm bài.

Bạn học kéo tôi qua hỏi nhỏ:

“Cậu vừa chụp đề à? Không phải chụp Thôi Hằng đấy chứ?”

“Thôi Hằng đúng là đẹp trai, nhưng tôi không nông cạn đến thế.”

“Thế thì tốt, thế thì tốt. Cậu không biết đâu, hoa khôi của trường mấy lần tỏ tình với học bá đều bị từ chối.”

“Hoa khôi? Ai vậy?”

“Giang Lạc Lạc đó, ở trường bọn này rất được yêu thích. Vừa xinh đẹp, vừa nói chuyện ngọt ngào…”

“Cô ta là em gái giả của tôi.”

“Cô ta là em gái cậu?”

“Không phải ruột. Tôi và cô ta là hai đứa bị trao nhầm, giờ bố mẹ tìm tôi về. Nhưng vì họ không nỡ bỏ Giang Lạc Lạc, nên bên ngoài vẫn nói tôi với cô ta là song sinh.”

Bạn học nghe xong thì xuýt xoa chuyện “thiên kim giả, thiên kim thật”, riêng ánh mắt của Thôi Hằng nhìn tôi thì lại khác.

________________________________________

5. Sóng gió thi đấu lại nổi lên

Buổi trưa, bố đưa tận tay tôi tập đề thi Thế giới.

“Vãn Vãn, con quen Thôi Hằng rồi à? Thân thiết không?”

“Bọn con học cùng lớp.”

“Từ giờ hãy hòa thuận với nó.”

“Vâng.”

“Bố và ba của Thôi Hằng là đối tác làm ăn, tập đề này là ông ấy đưa cho con đấy.”

“Vậy lát nữa con sẽ cảm ơn bạn học Thôi.”

Tôi mỉm cười tiễn bố đi, trong lòng thì thầm: tính toán lộ liễu đến thế kia mà.

Bạn học Thôi, xin lỗi nhé, tôi phải lợi dụng cậu rồi.

Quay người lại, thấy Thôi Hằng đứng ngay không xa.

“bạn học Thôi, cảm ơn tập đề Thế giới của cậu. Trưa nay tôi mời cơm, tiện nói chuyện về cuộc thi, được chứ?”

“Cậu muốn tham gia thi à?”

“Ừ.”

Muốn vào ngôi trường quân đội lý tưởng, chỉ có thành tích thôi chưa đủ, còn cần một tấm vé bước vào cổng trường.

Chúng tôi cùng đi dưới ánh nắng, vừa đi vừa bàn về cuộc thi.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)