Chương 2 - Sự Thật Đằng Sau Đứa Trẻ Bị Đổi

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Mà cái miệng dưới cái mũi đâu chỉ để ăn cơm, còn có thể dùng để nói chuyện.

Tôi gõ cửa phòng hiệu trưởng.

Hiệu trưởng thấy tôi thì vô cùng nhiệt tình, hỏi tôi muốn vào lớp nào.

Rất nhanh, tôi được thầy chủ nhiệm lớp chọn dẫn vào lớp học.

“Tất cả chú ý, đây là bạn Giang Vãn.”

Nghe đến cái tên, cả lớp liền vang lên một tràng pháo tay nồng nhiệt.

Với thành tích đứng nhất toàn thành phố, tôi coi như có tấm vé thông hành trong trường.

Chỉ mất nửa ngày, tôi đã nắm được nhịp học tập của lớp, còn hòa nhập khá nhanh với bạn bè.

Vừa tan tiết, thầy tìm đến tôi.

Hỏi tôi có muốn tham gia kỳ thi Olympic Vật lý hay không.

Kỳ thi này tôi biết, cần đóng ba ngàn tệ lệ phí, đạt top 5 toàn thành phố thì được thi cấp tỉnh, thành tích xuất sắc có thể tiến vào vòng toàn quốc.

Đây là một hạng mục cộng điểm cho kỳ thi đại học, thậm chí có thể mở đường đi diện tuyển thẳng.

Trước đây tôi không có nổi tiền lệ phí và chi phí đi lại nên đành bỏ qua.

Giờ tôi có tiền rồi, lập tức đăng ký.

Thầy mở cho tôi “luồng xanh dù thời hạn đăng ký đã qua tên tôi vẫn được ghi vào danh sách.

Vì phải tham gia kỳ thi, sau giờ học, thầy đặc biệt phụ đạo riêng cho chúng tôi – những người đã đăng ký.

Thảo luận xong thì đã mười giờ đêm.

Trong suốt khoảng thời gian đó, không một cuộc gọi nào tới.

Họ thực sự không coi tôi ra gì.

Tôi chẳng hề tự ấm ức, liền gọi điện cho bố.

Bố vừa xong tiệc xã giao, đích thân tới đón tôi.

Lên xe thấy sắc mặt bố không tốt, tôi lấy từ cặp ra tờ đơn đăng ký dự thi:

“Bố, đây là phiếu đăng ký thi Olympic Vật lý, cần chữ ký phụ huynh.”

Bố thoáng nghi ngờ: “Sao con lại có cái này?”

“Thầy cô đưa cho con. Dù hết hạn đăng ký rồi nhưng thầy cô vẫn đưa tên con vào.”

“Là thầy cô nào?”

“Lý Thư Linh.”

“Lý Thư Linh? Giáo viên lớp chọn khối 12 ấy à?”

“Vâng.”

“Con vào lớp của cô Lý Thư Linh rồi?”

“Sau khi tới trường, con không biết mình vào lớp nào nên tới tìm hiệu trưởng. Hiệu trưởng hỏi con muốn vào lớp nào, rồi đưa con vào lớp chọn. Hồ sơ học bạ của con cũng đã được chuyển sang trường, là thầy cô sắp xếp hết.”

Chuyển trường thì được, nhưng chuyển học bạ – ngay cả bố cũng chẳng làm được – vậy mà tôi đã giải quyết xong ngay ngày đầu tiên đi học.

Bố vui mừng, đưa tôi một thẻ ngân hàng, trong có hai trăm ngàn.

________________________________________

3. Cuộc đối đầu trà xanh

Giang Từ và Giang Lạc Lạc liền mách mẹ.

Thấy tôi và bố vừa nói vừa cười bước vào cửa, hai đứa tức đến méo cả mũi.

“Chị ơi, hôm nay chị không tới trường, mẹ lo cho chị lắm đó.” – Giang Lạc Lạc bắt đầu giở giọng giả nai.

Tôi nhìn cô ta, chẳng buồn đáp.

Bố: “Lạc Lạc, lúc đi, bố đã dặn con đưa chị con đi làm quen với trường, chuyện nhỏ thế này mà con cũng làm không xong?”

Giang Lạc Lạc tỏ vẻ tủi thân: “Bố, con muốn đưa chị làm quen trường lắm chứ, nhưng là chị không chịu.”

“Thật sao?”

Đúng lúc bụng tôi réo “ục” một tiếng: “Mẹ, con đói quá.”

Mẹ nắm tay tôi: “Con chưa ăn gì à?”

Tôi gật đầu.

Mẹ lập tức bảo người làm chuẩn bị cơm, còn đưa tôi trái cây ăn tạm trước.

Giang Từ gào ầm lên:

“Mẹ, mẹ đừng bị nó lừa, nó ra ngoài lêu lổng cả ngày, còn đi với mấy kẻ chẳng ra gì, làm mất mặt nhà họ Giang chúng ta.”

Bố tát thẳng cho anh ta một cái:

“Em gái mày ngày đầu tiên đi học, mày làm anh mà không biết chăm sóc.”

Bị đánh, Giang Từ nhìn tôi càng chướng mắt hơn.

Tôi vốn tưởng mẹ sẽ xót cho anh ta, nhưng ánh mắt bà dường như chỉ có tôi.

“Vãn Vãn, ngày đầu đến trường, không bị ai bắt nạt chứ?”

“Không ạ, bạn bè đều rất tốt với con, thầy cô cũng vậy.”

Thấy mẹ quan tâm tôi như vậy, Giang Lạc Lạc liền chen vào:

“Chị, nếu chị muốn đi chơi thì có thể nói với gia đình một tiếng.”

“Một mình ở ngoài chơi đến muộn thế này, chị có biết chúng em lo lắng lắm không?”

Tôi cười nhạt: “Nếu lo thì gọi điện cho tôi chứ.”

Giang Lạc Lạc cúi đầu: “Em… em không biết số của chị.”

“Ồ, vậy thì sự quan tâm của cô thật rẻ mạt.”

Giang Lạc Lạc rưng rưng: “Chị, sao chị có thể nói em như thế.”

“Tôi nên nói thế nào đây? Ở chung một mái nhà mà cô còn không biết số điện thoại của tôi?”

“Cha mẹ ruột của cô, chưa nuôi cô một ngày, vậy mà cô không chỉ có số liên lạc, còn gửi tiền cho họ?”

“Dùng tiền của ba mẹ tôi để nuôi cha mẹ ruột của cô?”

Giang Lạc Lạc dù giải thích thế nào cũng chỉ thấy yếu ớt vô lực.

Tôi ung dung ăn cơm, nhìn cô ta tức đến nghẹn họng, lòng thoải mái vô cùng.

Ăn xong, tôi phủi mông đi lên lầu, để lại đống rắc rối cho họ giải quyết.

Tắm rửa xong, thấy thời gian vẫn còn sớm, tôi lấy ra một tờ đề thi, làm xong rồi mới nghỉ ngơi.

Giang Từ và Giang Lạc Lạc kéo nhau đến trút giận.

Giang Từ:

“Giang Vãn, đừng vội đắc ý, sớm muộn tao cũng đuổi được mày khỏi nhà tao.”

“Nếu mày biết điều thì đi giải thích với ba mẹ, nói hôm nay tất cả đều là lỗi của mày.”

Giang Lạc Lạc:

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)