Chương 9 - Sự Thật Đằng Sau Ánh Mắt
Tính nết Khởi Mộng, sở thích, các gương mặt nàng dùng trước từng hạng người, y phục thường ngày, người hầu nàng tín nhiệm… ta đã nắm được đại khái.
Nàng vì muốn thế chỗ ta, nhiều phương diện giống y hệt ta khi còn sáng mắt.
Muốn thế chỗ nàng, với ta – không khó.
Thấy từ miệng Tuệ Nhi khó moi thêm, ta cố ý thở phào, mỉm cười:
“Quả nhiên ngươi không lừa ta – chỉ là một phòng thiếp, chẳng phải điều gì đáng ngại.”
Sắc mặt Tuệ Nhi thoáng lộ vẻ khinh miệt – e cho rằng ta tự phụ quá mức.
Nhưng miệng lại nịnh:
“Phu nhân với gia là mối tình từ tấm bé, người khác sao sánh được.”
Ta lấy cớ mỏi mệt, bảo nàng lui ra.
Tuệ Nhi đứng ở cửa khá lâu, nghe trong phòng vắng lặng, đoán ta đã chợp mắt, bèn gọi người tới canh chừng, còn mình thì vội vã rời đi.
Ta biết, nàng là đi mách với Khởi Mộng.
Từ trước, khi ta dẫn dắt gỡ lời, đã nhận ra nàng cố ý nâng đỡ Khởi Mộng – hẳn là người của nàng ta.
Tới chiều tối, Triệu Nguyên Sơn đến.
Nhìn thấy ta, hắn có chút chột dạ; gọi tên ta cũng trĩu nặng áy náy:
“Vân Hoàn, xin lỗi.”
Hắn thử nắm lấy tay ta.
Ta cảm thấy hắn áp sát, liền xoay người tránh đi.
“Vân Hoàn, ta… bất đắc dĩ.” – hắn nói – “Ta không có gia thế nâng đỡ, cũng chẳng nhiều tiền bạc mở đường. Nếu lại không giao tiếp với nội trạch các đồng liêu, ta – một phó tướng nhỏ nhoi – sợ rằng sẽ bị người ta chèn ép đến chết.”
Đến nước này mà hắn vẫn không định thành thật, chỉ muốn thuận theo những gì ta đã biết để tiếp tục dệt lời dối trá.
Chàng thiếu niên từng che chở ta năm xưa – đã thối rữa từ lâu.
“Nguyên Sơn, ta không trách chàng – trách chỉ trách đôi mắt ta không nên thân.” – dứt lời, ta bật khóc.
Triệu Nguyên Sơn nhìn thấy mà thả lỏng một hơi.
Trong mắt hắn, vì ta yêu hắn quá sâu, chuyện nạp thiếp xem như đã nhẹ tênh mà trôi qua.
Hắn dịu giọng dỗ dành, ta dần dần tựa vào lòng hắn.
Sau cùng, ta lau lệ, mỉm cười:
“Người đã vào phủ, quy củ không thể bỏ. Về sau, mời Khởi di nương mỗi ngày đến thỉnh an ta. Phu quân yên tâm, ta sẽ cùng nàng hòa thuận, để chàng đi làm ngoài kia không vướng bận hậu phương.”
Triệu Nguyên Sơn trầm ngâm chốc lát, rồi gật đầu:
“Tốt.”
Hắn vốn thích ít một chuyện hơn nhiều một chuyện, ta hiểu hắn.
Chỉ cần để Khởi Mộng đến thỉnh an là có thể trấn an được ta – hắn tuyệt không từ chối.
9
Mấy ngày kế đó, Khởi Mộng quả nhiên đến thỉnh an ta.
Lần đầu tới, ta nghe nơi nàng đầy vẻ bất cam, bèn chau mày hỏi:
“Phu quân có mua cho ngươi nhiều châu ngọc trâm hoa chăng? Sao ta nghe tiếng vòng xuyến leng keng?”
“Đương nhiên là không. Bổng lộc của gia hữu hạn, sao kham nổi trân sức. Dẫu kham nổi, cũng nên là của phu nhân.”
Khởi Mộng nghiến răng đáp.
Lần thứ hai, những trâm vòng trên đầu nàng đã tháo sạch không còn mống nào.
Ta nắm tay nàng, sờ đến ống tay áo, lại nhíu mày:
“Chất vải trên người ngươi… dường như là thiên tằm ty đắt giá?”
“Phu nhân nhầm rồi, chỉ là địa tằm ty bắt chước thiên tằm mà thôi. Hôm nay thọ thần của Thượng thư phu nhân, thiếp thân còn phải đi dâng lễ, nên ăn mặc có phần quý giá… Thiếp thân cũng chỉ có một bộ địa tằm này là có thể thay gia lên mặt.”
Đến lần thứ ba nàng tới thỉnh an, trên người đã đổi sang y phục thường, nửa mới nửa cũ giống như ta.
Ta liếc là nhận ra – ấy chính là áo của ta.
Cũng phải. Núp dưới danh Hầu phủ phu nhân, Khởi Mộng quen vàng bạc châu báu, nào có kiểu áo vải thô? Nàng chẳng muốn mặc đồ của bọn hạ nhân, thì chỉ còn cách khoác áo của ta.
Lần này, ta không bắt bẻ chuyện y phục nữa, mà trước mặt nàng, ta dốc chén trà nóng xuống mu bàn tay mình.
“Đau quá, đau quá! Khởi di nương, sao ngươi hãm hại ta?”
Ta cao giọng kêu.
Tới chạng vạng, Triệu Nguyên Sơn hồi phủ, thấy dấu phỏng đỏ nơi tay ta liền mắng Khởi Mộng một trận.
Lúc quay lưng với hắn, ánh mắt Khởi Mộng nhìn ta hệt như muốn xé xác.
Lại qua hai hôm, ngày mồng Hai Mươi Lăm tháng Tám, khi đến thỉnh an, Khởi Mộng nhân ta “mù”, liền mượn ngay trước mắt ta mà trao một hoàn dược cho Tuệ Nhi.
Ta lặng lẽ đổi viên thuốc ấy.
Ngày mồng Hai Mươi Bảy, sứ thần Bắc Khiết vào chầu.
Trưởng công chúa – ruột thịt của Hoàng đế – năm rồi gả sang Bắc Khiết; nay đôi bên hòa hiếu, để làm đẹp mặt muội muội, bệ hạ giao việc khoản đãi sứ đoàn cho Triệu Nguyên Sơn.
Trong đoàn sứ có nữ quyến, Triệu Nguyên Sơn bèn dẫn Khởi Mộng theo.
Dĩ nhiên, trước mặt ta, hắn nói là đi dự thọ yến thân vương, cần Khởi Mộng ra ngoài tiếp kiến.
Ta than:
“Phu quân mang thiếp thất xuất môn, người ta ắt chê cười. Giá như mắt ta không hỏng thì hay biết mấy.”
Triệu Nguyên Sơn dịu giọng:
“Vân Hoàn, đừng nói vậy. Ta chưa từng… oán nàng.”
10
Ngay hôm sau khi Triệu Nguyên Sơn và Khởi Mộng đi khỏi, ta lén đến chỗ ở của Khởi Mộng, lấy trộm y phục của nàng.
Rồi ta vào Nam thư phòng, đem Triệu Thần – con trai của nàng – cùng đi, trốn khỏi Hầu phủ.