Chương 8 - Sự Thật Đằng Sau Ánh Mắt
Khi ta tỉnh lại lần nữa, cổ họng đau như dao cứa, nhưng dẫu sao cũng đã bật ra tiếng.
Nước dương quyết trong mắt chưa hết tác, ta chỉ nhìn được bóng dáng lờ mờ.
Nhưng như thế là đủ.
Triệu Nguyên Sơn mang vẻ áy náy, dịu giọng dỗ dành ta:
“Con tiện tỳ Liễu Nhi thật to gan. Nó vốn tham ăn, thấy nàng tế bái nhạc phụ, tưởng nàng còn lâu mới xong, bèn bỏ mặc nàng mà lén đi mua bánh hoa quế.
Mua xong trở về, thấy nàng mất dạng, sợ ta trách tội, liền bịa chuyện nàng đập nó ngất để vu oan.”
“Bánh hoa quế còn giấu trong lòng nó, khiến nó cãi cũng không xong.”
“Còn bọn ‘giặc’ nàng nói, e chỉ là đám vô lại qua đường, thấy nàng đơn độc nên cố ý gây tiếng dọa nạt.”
Ta khàn giọng, khóc hỏi:
“Phu quân định xử trí Liễu Nhi thế nào?”
“Đương nhiên… trượng bích.” – Triệu Nguyên Sơn nói.
Ta mím môi, không nói thêm lời nào.
Đêm ấy, Triệu Nguyên Sơn ở lại bầu bạn bên ta suốt đêm.
Sáng hôm sau, hắn rời phủ, Tuệ Nhi vào hầu ta rửa mặt chải đầu.
Tuệ Nhi với Liễu Nhi vào phủ trước sau không bao lâu, tình cảm so với người khác có phần thân cận hơn.
Giọng ta đã hồi được tám phần, mắt thì hoàn toàn sáng lại.
Ta hỏi Tuệ Nhi:
“Liễu Nhi chết rồi, ngươi hận ta chăng?”
“Là Liễu Nhi tự tìm chết, chẳng thể trách phu nhân. Nô tỳ trung thành với phu nhân, sao có thể vì một kẻ phản chủ mà oán phu nhân được.” – Tuệ Nhi đáp.
Ta thở dài:
“Nếu nó chỉ vì tham ăn mà lỡ việc rồi vu oan cho ta, giải rõ là thôi. Nhưng như ngươi nói, một đứa phản chủ, ta dựa vào đâu cầu phu quân tha cho nó một mạng tiện mệnh?”
“Phu nhân?” – Tuệ Nhi lộ vẻ kinh nghi.
Ta hỏi tiếp:
“Vị phu nhân kia… thật có đắc sủng hơn ta trong lòng phu quân không?”
Sắc mặt Tuệ Nhi đại biến:
“Phu nhân, ‘vị phu nhân’ nào? Nô tỳ nghe chẳng hiểu.”
Ta lạnh giọng:
“Không cần giấu ta. Chàng chê ta mù, bèn nuôi một vị phu nhân khác trong phủ – việc ấy, ta đã biết.”
“Hôm qua Liễu Nhi nói muốn đi mua bánh hoa quế. Ta bận cúng tế phụ thân, từ chối nó, còn quở mắng vài câu. Nó không nhịn được, nói lời ác độc.”
“Nó bảo ta là kẻ mù mà còn độc miệng, chẳng trách lòng gia đã nghiêng về phía ‘vị phu nhân’ kia.”
“Ta kinh sợ mà tức giận, bèn quát nó, lại nói về phủ sẽ đem nó phối cho gia đinh. Nó mới nổi cơn táo bạo, bỏ mặc ta một mình trước phần mộ.”
“Nó vu oan ta không phải vì tham ăn lỡ việc, mà là thật sự muốn nhân đó hại chết ta.”
“Tuệ Nhi, ngươi nói mình trung thành, hẳn không giống với Liễu Nhi. Vậy hãy nói cho ta nghe, ‘vị phu nhân’ ấy, rốt cuộc là thế nào.”
Tuệ Nhi so với Liễu Nhi thì tính toán hơn nhiều.
Vừa dứt lời, nàng đã “phịch” một tiếng quỳ xuống:
“Phu nhân, xin đừng nghe Liễu Nhi nói bậy. Phu nhân của gia chỉ có một mình người.”
“Trong phủ, ngoài phu nhân ra, gia có nạp một phòng thiếp. Thực là do gia làm việc ở nha môn, nhiều cuộc giao tế của nội trạch không thể né tránh.”
“Từ khi mắt phu nhân sinh biến, người không chịu xuất môn, gia đành rước một cô gái khổ mệnh vào cửa, chuyên thay gia ra ngoài lo liệu.”
“Còn lòng của gia ở nơi nào, lẽ nào phu nhân không nhận ra? Hôm qua phu nhân gặp nạn, gia quỳ giữa sân cầu trời chuyển hết đau đớn sang mình. Thiên hạ được mấy nam tử làm được như vậy?”
Hôm qua lúc mê man, quả ta có nghe hắn lớn tiếng khấn trời.
Song ta hiểu rõ – chỉ là diễn mà thôi.
Hắn “làm oan” cho ta, bức ta đối chất với Liễu Nhi, lại đích thân đưa chén trà lạnh để ta uống.
Sợ tình cảm vợ chồng sinh “khe nứt”, bèn cố diễn trò để bù đắp.
Lúc diễn trò, thiên hạ nam tử nào lại chẳng làm được?
“Thật ư?” – khóe mắt ta rưng rưng.
“Ta mù lòa, lại chậm muộn đường con cái, ta tự biết phận. Với ta như thế này, dựa vào đâu mà đòi độc chiếm phu quân?”
“Ta từng nghĩ đến việc thay phu quân nạp thiếp, chỉ là phu quân đối với ta quá tốt, nên ta lại ích kỷ mong giữ chàng thêm ít lâu.”
“Ta biết phu quân sợ ta buồn khổ mà giấu ta. Nhưng việc ấy bị Liễu Nhi – con tiện tỳ kia – đem ra nhục mạ, quả thật khiến ta khó xử.”
“Tuệ Nhi, nói cho ta biết – thiếp của phu quân, là hạng người thế nào?”
Thấy ta tin lời, trong mắt Tuệ Nhi lóe lên vui mừng.
Ta khẽ vịn tay, nàng liền đứng dậy:
“Phu nhân thấu tình đạt lý, bảo sao gia yêu trọng người như vậy.”
“Ngươi nói ta nghe – dung mạo thế nào, có đẹp chăng?” – ta dè dặt gạn hỏi.
Bên ta chỉ có mỗi Tuệ Nhi hầu hạ, nàng không cách gì bỏ ta mà đi báo tin cho Triệu Nguyên Sơn và Khởi Mộng ngay được.
Nàng tự phụ mình lanh lợi, ngỡ rằng dỗ dành một kẻ mù tự ti chẳng khó gì.
Thế là nàng trộn nửa thật nửa giả mà kể cho ta chuyện Khởi Mộng.
Còn ta – vốn giỏi dẫn lời, khéo moi chuyện.
8
Một canh giờ sau, từ miệng Tuệ Nhi ta đã biết hết thảy những điều nàng biết về Khởi Mộng.
Dẫu lời nàng nửa thật nửa giả, nhưng có những điều Trần di nương đã nói trước đó làm chứng, ta dễ dàng lọc ra các tin hữu dụng.