Chương 6 - Sự Thật Ẩn Giấu Trong Ngày Cưới
Không khí trong văn phòng đông cứng lại.
Cố Cảnh Thâm thở gấp, trán nổi gân xanh.
Anh siết chặt nắm đấm, móng tay gần như cắm vào lòng bàn tay.
Ánh mắt như lưỡi dao tẩm độc, quét qua lại giữa tôi và Giang Nghiễn.
Cuối cùng, anh gần như gầm lên từ trong cổ họng như con thú bị dồn đến chân tường.
“Đưa đây!”
Vương Triết lập tức đưa bản thỏa thuận ly hôn đã chuẩn bị sẵn.
Cố Cảnh Thâm giật lấy, không thèm nhìn, lật ngay đến trang cuối, cầm bút lên.
Ngòi bút đâm mạnh vào chỗ ký tên, lực đến mức xuyên cả tờ giấy.
Ký xong, anh ta hung hăng ném mạnh cây bút xuống bàn!
“Cút!”
Giang Nghiễn cầm bản thỏa thuận lên, cẩn thận kiểm tra chữ ký.
Xác nhận không sai.
Anh đứng dậy, nhặt lấy túi xách của tôi.
“Đi thôi.”
Tôi cũng đứng dậy theo.
Lúc đi đến cửa, giọng nói khàn khàn của Cố Cảnh Thâm vang lên từ phía sau.
Mang theo sự mỏi mệt nặng nề và… một tia run rẩy khó nhận ra.
“Thư Oánh…”
Tôi hơi khựng bước.
Nhưng không quay đầu lại.
Giang Nghiễn thay tôi mở cửa.
Ánh nắng từ ô cửa cuối hành lang tràn vào, chói mắt.
Tôi hơi nheo mắt lại.
Người đàn ông bên cạnh nghiêng người che chắn phần lớn ánh sáng cho tôi.
Giọng anh vang lên bên tai, trầm thấp và rõ ràng.
“Chấm dứt rồi.”
Phải.
Chấm dứt rồi.
Một tháng sau, tại dạ tiệc từ thiện của tập đoàn Cố thị.
Giới thượng lưu trong thành phố tề tựu đông đủ.
Những dịp như thế này, trước đây luôn là tôi và Cố Cảnh Thâm cùng xuất hiện.
Cùng nhau đóng vai cặp vợ chồng hạnh phúc trước mắt thiên hạ.
Lần này, tôi khoác tay Giang Nghiễn bước vào sảnh tiệc.
Tôi mặc một chiếc đầm nhung đen dài đơn giản, không có bất kỳ chi tiết thừa nào, chỉ có một sợi dây chuyền kim cương mảnh đeo trên cổ.
Thanh thoát, dứt khoát.
Giang Nghiễn mặc lễ phục đen cổ điển, khí chất tao nhã, cao quý.
Chúng tôi vừa xuất hiện đã lập tức thu hút ánh nhìn toàn hội trường.
Những tiếng thì thầm râm ran nổi lên khắp nơi.
“Đó là… Thư Oánh sao? Sao lại đi cùng Giang Nghiễn?”
“Nghe gì chưa? Cô ấy thật sự ly hôn với Cố Cảnh Thâm rồi!”
“Nhanh vậy đã ‘lên thuyền’ nhà họ Giang? Quá lợi hại luôn…”
“Chậc chậc, phen này Cố Cảnh Thâm mất mặt lớn rồi…”
Tôi mặc kệ những ánh mắt dò xét, tò mò, thậm chí hả hê kia.
Giang Nghiễn nghiêng đầu hỏi nhỏ: “Căng thẳng không?”
Tôi siết nhẹ tay đang khoác lấy cánh tay anh.
“Cũng tạm.”
Anh vỗ vỗ mu bàn tay tôi một cách nhẹ nhàng.
“Có anh đây.”
Ba chữ đơn giản, lại như xoa dịu những gợn sóng cuối cùng trong lòng tôi.
Cố Cảnh Thâm và Lâm Tuyết Vi cũng đến.
Lâm Tuyết Vi mặc một chiếc váy công chúa màu hồng phấn, cố gắng trang điểm sao cho đáng yêu dịu dàng, nhưng giữa khung cảnh toàn người sang trọng thanh lịch, cô ta lại trông có phần lạc lõng.
Cô ta nép sát bên người Cố Cảnh Thâm.
Sắc mặt Cố Cảnh Thâm rất tệ, đáy mắt toàn là u ám.
Ánh mắt xuyên qua đám đông, khóa chặt lấy tôi.
Như thể muốn thiêu cháy tôi bằng ánh nhìn ấy.
Giang Nghiễn dẫn tôi đi chào hỏi mọi người một cách tự nhiên, thoải mái.
Chu Nhiên cầm ly champagne bước tới, nhướng mày ra hiệu đầy ẩn ý.
“Được đấy hai người! Dắt tay cùng xuất hiện, chói mù mắt chó độc thân như tôi rồi đây!”
Giang Nghiễn liếc nhẹ anh ta một cái.
Chu Nhiên lập tức giơ tay đầu hàng: “Được rồi! Tôi im! Chúc mừng, chúc mừng!”
Đang nói thì MC tuyên bố bắt đầu phần đấu giá.
Các vật phẩm đấu giá chủ yếu là trang sức, tác phẩm nghệ thuật do giới danh tiếng quyên tặng.
Không khí dần trở nên sôi động.
Đến lượt một chiếc vòng ngọc phỉ thúy thời Thanh, giá cả bắt đầu nóng lên.
“Ba triệu!”
“Ba triệu hai!”
Cố Cảnh Thâm đột nhiên giơ bảng.
Giọng nói lạnh tanh.
“Năm triệu.”
Cả hội trường xôn xao.
Chiếc vòng đó, giá thị trường nhiều lắm chỉ hai, ba triệu.
Anh ta rõ ràng đang giở trò hả giận.
Lâm Tuyết Vi nép sát bên cạnh anh ta, khuôn mặt hiện lên nụ cười thẹn thùng xen lẫn vui sướng.
MC phấn khích hét lên: “Cố tổng ra giá năm triệu! Có ai cao hơn không? Năm triệu lần thứ nhất…”
Giang Nghiễn bất ngờ giơ bảng.
Giọng không lớn, nhưng vang lên rõ ràng khắp hội trường.
“Mười triệu.”
Không khí lặng ngắt.
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía anh.
Cố Cảnh Thâm lập tức quay phắt sang, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người khác!
Giang Nghiễn ung dung nâng ly rượu, sắc mặt điềm tĩnh, như thể chỉ vừa đọc ra một con số thông thường.
MC giọng run run: “Giang… Giang tiên sinh ra giá mười triệu! Mười triệu lần thứ nhất! Mười triệu lần thứ hai…”
Cố Cảnh Thâm siết chặt bảng đấu giá trong tay, các khớp ngón tay trắng bệch.
Lâm Tuyết Vi nhẹ kéo tay áo anh, khẽ nói: “Anh Cảnh Thâm, thôi đi… mắc quá rồi…”
Cố Cảnh Thâm gắt gao nhìn chằm chằm vào Giang Nghiễn.