Chương 4 - Sự Phục Sinh Của Tiệm Giấy Mã

Khán giả trong livestream của Tô Mạn Mạn như nổ tung, dòng bình luận cuồn cuộn trôi qua màn hình:

【Đây là tiền âm phủ thủ công truyền thống sao? Là loại “Ngọc Hoàng tiền” đấy à?!】

【Trời ơi, loại chu sa dùng để in là “tử kim sa” – loại quý nhất á?!】

【Tôi từng thấy trong viện bảo tàng! Đây là di sản cấp tỉnh mà!】

Tô Mạn Mạn chết lặng tại chỗ, tay cầm điện thoại khẽ run, ánh mắt không thể rời khỏi vách tường phủ đầy chứng chỉ ấy.

Mà tôi thì chỉ thản nhiên đứng giữa ánh nhìn của mọi người, chậm rãi mở miệng:

“Cô nói tôi không hợp pháp? Cô nói giấy tiền nhà tôi bẩn? Vậy thì bây giờ, trước mặt mọi người — mời cô quỳ xuống, dập đầu xin lỗi.”

“Đó là kim ngân chỉ! Tôi từng thấy trong sách!”

“Con dấu trên các chứng chỉ kia đều là dấu thật, không sai vào đâu được! Dì ấy đúng là người kế thừa di sản văn hóa phi vật thể!”

“Phải đấy! Ông bà tôi cũng từng nói, mấy tờ ‘ngân hàng địa phủ’ in công nghiệp chẳng có tác dụng gì. Phải là loại giấy vàng thủ công như thế này mới được tổ tiên chấp nhận!”

Tôi nhìn đám người trước mặt đang sững sờ, rồi liếc qua vị bí thư thôn đang tái mặt đứng bên, đáy mắt hiện lên một tia giễu cợt lạnh lùng.

“Thế nào? Giờ còn định ‘lập pháp xử lý’ nữa không?”

Tô Mạn Mạn vội vàng tắt ngay livestream, gượng cười:

“Dì Trần… bọn cháu cũng chỉ là muốn xác minh thôi mà.”

“Chẳng qua… dì bán tiền giấy thật sự là… quá đắt.”

Tôi nhìn lướt qua đám đông đang cau mày, tỏ vẻ không cam lòng, rồi khẽ cười khẩy.

Vừa nhắc đến tiền, ánh mắt mọi người lập tức sáng rỡ — rõ ràng, chuyện “tiền giấy đắt hay rẻ” mới là điều họ thật sự quan tâm nhất.

Quả nhiên, vài người đã rục rịch lên tiếng:

“Dù sao cũng là giấy để đốt mà, cần gì phải làm công phu đến vậy?”

“Không phải ai cũng có tiền đâu dì ơi… bán rẻ một chút chẳng phải tốt hơn sao?”

Tôi cười nhạt, chậm rãi mở lời:

“Các người muốn thứ rẻ tiền, thì cũng nên hỏi lại tổ tiên các người có nhận không. Tôi chỉ làm giấy gửi về âm phủ – không làm giấy rác đốt cho vui.”

“Chúng ta đều là người cùng làng, Mạn Mạn còn nhỏ tuổi mà đã giúp không biết bao nhiêu nhà tổ chức tang lễ — vừa long trọng lại chẳng đòi hỏi gì nhiều. Không như cô, chuyện gì cũng đòi tính tiền, đến nắm đất đắp lên quan tài cũng muốn thu phí!”

“Tôi thấy thế này — chi phí của cô cũng chẳng tốn bao nhiêu. Nếu tiền giấy nhà cô thật sự là hàng chuẩn sạch sẽ, thì hãy hoàn lại số tiền đã thu trước đây đi. Sau này, nếu nhà nào có tang, tụi tôi sẽ suy nghĩ đến việc đến tiệm cô mua.”

“Phải đấy, dì Trần, dì nên ngoan ngoãn mà trả tiền lại cho tụi cháu!”

Cả đám người bị Tô Mạn Mạn xúi giục, bắt đầu tụ tập, khí thế hừng hực như thể chỉ cần tôi không trả tiền, họ sẽ lập tức đập phá cửa tiệm.

Nhưng chưa kịp ra tay, thì từ xa đã vang lên tiếng còi hụ sắc lẹm.

Cảnh sát đến.

Cùng lúc đó, điện thoại trong túi quần và túi áo của họ lần lượt đổ chuông liên tục.

“Cái gì cơ?! Bố tôi bị tai nạn xe à?!”

“Mẹ tôi ngộ độc thực phẩm?!”

“Bà nội tôi đang đi đường thì bị đá từ trên trời rơi xuống đập trúng đầu?!”

Tôi khẽ cười, tiếng cười rất nhẹ, nhưng trong mắt lại lạnh đến tận xương.

— Không phải là không có báo ứng, chỉ là… thời điểm chưa đến mà thôi.

Dùng giấy đã nhiễm bẩn, mang tà khí để đốt cho tổ tiên, để cúng tế thần linh… không gặp báo ứng mới là lạ.

Quả nhiên, những ai dùng tiền giấy mua từ nhà họ Tô để cúng Thanh Minh, chẳng hẹn mà cùng — nhà nào cũng bắt đầu xảy ra chuyện.

Bí thư thôn và đám người theo ông ta cũng lo cuống cuồng chuyện nhà mình, chẳng còn tâm trí đâu mà tiếp tục gây sự. Nhưng họ không ngờ, họa đã đến thì không chỉ một chuyện.

Từ hôm đó trở đi, những người từng dùng tiền giấy của Tô Mạn Mạn bắt đầu gặp vận xui: gia đình bất hòa, công việc trắc trở, người nhà ngã bệnh. Nặng hơn, chính bản thân họ cũng xuất hiện những triệu chứng lạ — nổi mẩn đỏ khắp người, khó thở, thậm chí có người ngất xỉu.

Tình trạng nghiêm trọng đến mức có vài đứa trẻ được đưa thẳng vào phòng hồi sức tích cực (ICU).

Chỉ trong một đêm, bệnh viện địa phương tiếp nhận hàng loạt bệnh nhân có cùng triệu chứng, cùng địa điểm tiếp xúc — khiến tình hình trở nên khẩn cấp, buộc phải báo cáo lên cấp trên.

Cảnh sát lập tức vào cuộc điều tra. Lần theo manh mối, họ nhanh chóng tìm đến Tô Mạn Mạn.

Sau khi kiểm tra, sự thật khiến ai nấy đều rúng động: giấy tiền do Tô Mạn Mạn làm chứa hàm lượng lớn chất tẩy trắng độc hại và mực in chứa chì.

Chỉ cần đốt lên là sinh ra khí độc cực mạnh, gây tổn thương nghiêm trọng đến hệ hô hấp và thần kinh — hậu quả, có thể là vĩnh viễn không thể phục hồi.

Thì ra, hai nhà máy mà Tô Mạn Mạn hợp tác — sau điều tra, nguyên liệu lại là thứ không ai dám nghĩ tới: giấy vệ sinh đã qua sử dụng, được thu gom từ… nhà vệ sinh công cộng.

Còn cái gọi là “giấy phép kinh doanh hợp pháp”, thực chất chỉ là hàng giả mua với giá hai mươi tệ một bộ, chẳng qua là lừa người không hiểu chuyện.

Những ai từng dùng giấy tiền nhà họ Tô để tế lễ đều cảm thấy như có luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Họ bắt đầu hiểu ra vì sao gần đây cứ liên tục mơ thấy tổ tiên, thấy những ánh mắt giận dữ, thất vọng từ thế giới bên kia.

— Ai mà chẳng rùng mình khi biết mình đã đốt giấy bẩn, giấy độc để dâng cho người thân đã khuất?

Còn những người từng dùng giấy tiền đó để cúng thần linh, thì càng xui xẻo không dứt: làm ăn thất bát, bệnh tật triền miên, gia đạo bất ổn…

Những kẻ trước kia từng đứng trước cửa tiệm tôi, gào thét bắt tôi trả tiền, mắng tôi là lòng lang dạ sói, giờ lại lũ lượt kéo nhau đến trước cổng nhà họ Tô.

Căn biệt thự kiểu Tây của nhà Tô Mạn Mạn, từng khiến bao người ghen tị, giờ đây bốc mùi nồng nặc.

Đám người kia không chỉ đến tay không — họ mang theo những thùng chất thải, nước tiểu, phân trộn, trút thẳng lên cổng nhà họ Tô.

“Trả tổ tiên cho tôi!”

“Con tôi nhập viện vì cô, cô đền mạng đi!”

“Giấy tiền gì mà độc như thuốc chuột!”

Nhà họ Tô đóng chặt cửa, chẳng ai dám ló mặt. Cả gia đình bị bao vây trong mùi hôi thối, trong cơn giận dữ và phẫn uất của người dân — không lối thoát.

Cùng đường, Tô Mạn Mạn buộc phải gọi cảnh sát.

Khi xe cảnh sát tới, cô ta ngỡ rằng mình cuối cùng cũng được cứu…

Thế nhưng thứ chờ đón Tô Mạn Mạn… lại là một cặp còng số 8 lạnh lẽo, không chút nhân tình.

“Chú cảnh sát! Là cháu gọi điện báo đấy! Cháu mới là nạn nhân mà!”

Viên cảnh sát không thèm liếc cô ta lấy một cái, chỉ nghiêm nghị tuyên bố:

“Tô Mạn Mạn, cô bị tình nghi kinh doanh bất hợp pháp, sản xuất hàng độc hại gây nguy hiểm đến sức khỏe cộng đồng. Mời cô theo chúng tôi về đồn để điều tra.”

Không ít thanh niên giơ điện thoại lên livestream, ghi lại toàn bộ cảnh tượng cô ta bị còng tay dẫn đi. Dư luận mạng, vốn từng được cô ta thao túng, giờ lại chính là lưỡi dao quay đầu về phía cô.

Tôi đứng lặng trong đám đông, ánh mắt lạnh nhạt nhìn cô ta nhận lấy báo ứng của chính mình — y như số phận đã sớm an bài.

Có lẽ cảm nhận được ánh nhìn của tôi, Tô Mạn Mạn đột nhiên phát điên, giãy giụa điên cuồng, hướng về phía tôi mà gào lên:

“Là bà! Tất cả là do bà làm đúng không?!”

Tôi nhìn cô ta — gương mặt méo mó, đôi mắt đỏ ngầu, ánh lên đầy thù hận — trong mắt tôi chỉ còn lại sự lạnh lẽo và khinh miệt.

“Tô Mạn Mạn, đừng có ăn nói hàm hồ.”

“Ngay từ đầu tôi đã nói rồi — người làm, trời nhìn.”

Cảnh sát nhanh chóng khống chế Tô Mạn Mạn, nhưng cô ta vẫn không cam lòng, giãy giụa hét lớn:

“Người chết rồi thì coi như đèn tắt! Người sống mới là quan trọng nhất, không phải sao?”

“Chỉ là một chút tưởng niệm thôi mà, đốt cái gì chẳng như nhau? Ai biết ở dưới đó họ có nhận được không!”

Cảnh sát nghiêm giọng đáp lại:

“Dù thế nào, đó cũng không thể là lý do để cô làm đồ người đã khuất và trục lợi bất hợp pháp!”

Không ít người xung quanh nhìn Tô Mạn Mạn, ánh mắt mang theo căm hận và phẫn nộ.

Dù xã hội bây giờ tôn sùng khoa học, nhưng gần đây hết chuyện xui rủi này đến chuyện tai ương kia khiến ai cũng bàng hoàng. Huống hồ, Thanh Minh vốn là để tưởng niệm người thân — Tô Mạn Mạn lại làm ra chuyện như vậy, chẳng phải ép họ mang tiếng bất hiếu sao?

“Tô Mạn Mạn, cô nhất định sẽ gặp báo ứng! Cô sẽ phải xuống mười tám tầng địa ngục!”

“Các người thì có tư cách gì mà trách tôi? Không phải chính các người cũng hùa theo à? Lúc chia tiền thì không ai từ chối, giờ có chuyện, liền đổ hết lên đầu tôi? Hả?!”

Vài thanh niên từng đứng về phe cô ta, giờ sắc mặt đã thay đổi hoàn toàn. Không nói một lời, họ xách từng thau nước thải, phân bẩn, giận dữ hắt thẳng lên đầu Tô Mạn Mạn — mùi hôi thối, tiếng gào khóc, tiếng chửi rủa… trộn lẫn trong một cảnh tượng hỗn loạn như một màn báo ứng hiện thế.

Tôi đứng lặng, không nói gì, chỉ cúi đầu khẽ thở dài — tất cả… đều do cô ta gieo nhân, giờ là lúc tự mình nhận quả.

Tôi vừa xoay người định rời đi, thì đám thanh niên từng đi theo Tô Mạn Mạn bất ngờ đồng loạt quỳ rạp xuống trước mặt tôi.

“Dì Trần, bọn cháu xin lỗi… là bọn cháu sai rồi.”

“Giờ đến uống ngụm nước cũng bị nghẹn, cháu biết bọn cháu đã làm chuyện thất đức, có lỗi với tổ tiên… Nhưng xin dì, xin đừng để tai họa lan sang vợ con, cha mẹ của bọn cháu. Dì chỉ cho bọn cháu một con đường sống đi…”

Tôi lặng lẽ nhìn họ, đáy mắt thoáng hiện một tia lạnh lẽo.

Kiếp trước, vì bị Tô Mạn Mạn xúi giục, đám người này từng không buông tha cho gia đình tôi — đẩy chúng tôi vào đường cùng, không để lại chút nhân tình nào.

Giọng tôi lạnh nhạt vang lên giữa khoảng không tĩnh lặng:

“Nếu lòng các cậu thật sự thành, thì hãy bước từng bước, dập đầu từng cái, lên tới đỉnh núi Nam Sơn nơi có đạo quán Huyền Dương. Có khi, tổ tiên và thần linh còn cho các cậu cơ hội tha thứ.”

Nghe tôi nói xong, đám người quỳ dưới đất sắc mặt lập tức biến đổi.

Huyền Dương Quán nằm trên đỉnh Nam Sơn cao vút, leo bộ đã khó, huống hồ là bước một bước, dập một lạy? Chưa nói tới mệt chết người, chỉ e đầu gối và trán chưa tới nơi đã nát bét.

Tôi nhìn họ không nói gì thêm — kiếp này tôi không muốn quá tuyệt tình, nhưng nếu lòng họ không thật, thì báo ứng… cũng chẳng cần tôi ra tay.

Sau sự kiện Tô Mạn Mạn bị phanh phui, một loạt các nhà máy đen khác cũng lần lượt bị đưa ra ánh sáng.

Không chỉ có chuyện tái chế giấy vệ sinh cũ, mà đến cả băng vệ sinh, tã giấy trẻ em cũng bị một số cơ sở tái sử dụng, gây ra làn sóng phẫn nộ mạnh mẽ trong dư luận.

Cục quản lý thị trường và các cơ quan chức năng lập tức vào cuộc, tiến hành chỉnh đốn quy mô lớn, đặc biệt chú trọng đến vấn đề an toàn sản phẩm liên quan đến đồ cúng, tâm linh và vệ sinh cá nhân.

Còn những lời bôi nhọ, vu khống tôi trước kia của Tô Mạn Mạn, nhờ vào sự ăn năn của vài người trẻ từng bị cô ta xúi giục, cuối cùng cũng đã được làm sáng tỏ.

Thậm chí, những đoạn livestream trước đó — nơi Tô Mạn Mạn công khai chế giễu tôi — lại vô tình trở thành điểm thu hút sự chú ý của giới trẻ. Họ tò mò, rồi dần bị cuốn hút bởi sự công phu, tinh tế trong từng bước làm giấy thủ công, làm tiền vàng cổ pháp.

Từ giấy tiền cổ truyền đến kỹ nghệ làm giấy truyền thống, những giá trị tưởng chừng đã bị quên lãng, nay lại một lần nữa được trân trọng.

Ngày càng nhiều người tìm đến, có người muốn mua, có người muốn học. Có cả thanh niên từ xa đến, khom lưng hành lễ, xin được bái tôi làm sư phụ để gìn giữ kỹ nghệ này.

Tôi nhìn đám trẻ ấy, trong mắt thoáng lên một tia dịu dàng và mãn nguyện.

— Bà ơi, nếu bà có linh thiêng nơi chín suối, chắc bà sẽ vui lắm… Ký ức của bà, kỹ nghệ của bà, đã có người kế thừa rồi.

Lại một mùa Thanh Minh nữa đến.

Tôi, chồng và con gái cùng nhau lên núi, đứng trước phần mộ bà, mang theo một giỏ đầy hương nến và giấy tiền mới làm.

Tôi cúi người thật sâu trước mộ bà, lòng tràn đầy cảm kích và yên bình.

— Bà ơi, con làm được rồi.

Giấy tiền cháy lên, mang theo làn khói xanh nhè nhẹ, cuộn tròn rồi lượn quanh chúng tôi, như linh khí len lỏi giữa trời đất, yên tĩnh mà trang nghiêm.

Một cơn gió nhẹ thổi qua làn gió ấy như bàn tay của bà, chậm rãi vuốt ve mái tóc tôi, dịu dàng, ấm áp —

giống hệt như ngày xưa, mỗi khi bà dạy tôi làm giấy, vừa kiên nhẫn, vừa yêu thương.

Khi tôi còn nhỏ, có lúc vụng về làm hỏng, bà không mắng, chỉ xoa đầu tôi rồi nhẹ nhàng nói:

“Làm giấy như tu tâm, phải tĩnh, phải thành.”

Tôi ngẩng đầu nhìn làn khói đang tan dần trong gió, đôi mắt bất giác ươn ướt.

Bà ơi, cuối cùng con cũng không phụ lòng dạy dỗ của bà.

Tựa hồ có tiếng thì thầm vang lên trong lòng —

“Ngoan lắm, bà thấy cả rồi.”