
Sự Phục Sinh Của Tiệm Giấy Mã
Sau khi bà mất, tôi kế thừa tiệm làm đồ mã mà bà để lại. Vào dịp Thanh Minh hay khi nhà ai đó có tang, người ta đều đến mua tiền giấy của nhà tôi.
Lúc thanh toán, con gái nhà hàng xóm – vừa tốt nghiệp xong nhưng chưa có việc làm – lại tỏ ra ghen tị.
“tiền giấy là để bày tỏ lòng thành với người đã khuất, người ta bán hai đồng một gói, còn chị lại hét giá ba mươi đồng một gói. Thật không còn chút lương tâm nào!”
Tôi hít sâu một hơi, cố gắng giải thích rằng tiền giấy làm theo phương pháp cổ truyền cần dùng loại giấy cỏ đặc biệt, phải nấu chín, nghiền bột, rồi xông hương bằng trầm – mỗi công đoạn đều tốn kém. Nếu làm sơ sài thì người dưới âm phủ cũng không thể dùng được.
Nhưng dưới sự xúi giục của cô ta, những người đặt giấy tiền bắt đầu thi nhau đòi tôi trả lại phần chênh lệch giá.
Bất đắc dĩ, để giữ lại chút vốn liếng, tôi đành phải thay đổi nguyên liệu giấy, bỏ bớt công đoạn xông hương.
Không ngờ lại bị đồn thổi là tham tiền vô lương tâm, còn bị tố cáo dùng nguyên liệu độc hại.
Chuyện lan truyền lên mạng, bị phát trực tiếp, ai ai cũng lên án tôi không biết tôn trọng người đã khuất.
Chồng và con gái tôi cũng vì thế mà mất việc, phải nghỉ học.
Bình luận