Chương 3 - Sống Như Một Khách Trọ
“Việc gì ạ?”
“Bán hàng.”
“Con không hợp.”
“Sao lại không hợp?” Mẹ nói. “Giờ có việc là tốt rồi, còn kén chọn gì nữa?”
“Con làm quản lý dự án mà.”
“Quản lý dự án thì sao?” Bà nói. “Con không phải cũng đang thất nghiệp đấy à?”
Lại một nhát dao nữa.
“Để con nghĩ thêm.”
“Không phải nghĩ gì cả.” Mẹ nói. “Mẹ đã đồng ý với dì Vương rồi, mai con đi phỏng vấn.”
“Con…”
“Cứ thế đi.” Bà quay người rời khỏi phòng.
Tôi ngồi trên giường, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lá cây ngô đồng đã vàng, rơi lả tả.
Điện thoại reo — là cuộc gọi từ công ty đề nghị mức lương 12.000 hôm trước.
“Anh suy nghĩ thế nào rồi?” Ông chủ hỏi.
“Tôi…” Tôi do dự một chút. “Liệu có thể lên 13.000 không?”
“Không.” Ông đáp gọn. “Chỉ 12.000 thôi. Nếu anh nhận thì đến, không thì tôi tìm người khác.”
“Tôi cần suy nghĩ thêm.”
“Vậy anh tranh thủ.” Ông nói. “Chậm nhất là mai phải trả lời.”
Cúp máy, tôi nằm lại xuống giường.
12.000, so với mức lương cũ 15.000 của tôi thì ít hơn 3.000.
Một năm mất 36.000.
Nhưng… còn hơn không có gì.
Buổi tối, tôi kể với bố chuyện đó.
“12.000 à?” Ông nhíu mày. “Sao ít vậy?”
“Giờ thị trường không tốt.”
“Thế mà trước kiếm được 15.000 cơ à?”
“Trước là trước.”
“Thôi được.” Bố nói. “Có việc còn hơn không.”
“Con cũng nghĩ vậy.”
“Thế mai con đi phỏng vấn chỗ dì Vương chứ?” Mẹ hỏi.
“Con đã nhận lời công việc 12.000 rồi.”
“Chỗ đó có 12.000 thôi.” Mẹ nói. “Chỗ dì Vương mà làm tốt thì tháng kiếm 20.000.”
“Nhưng đó là nghề bán hàng, không ổn định.”
“Có nghề nào ổn định?” Mẹ nói. “Trước con không phải cũng mất việc đó sao?”
Tôi không muốn cãi.
“Mai con sẽ đi làm chỗ 12.000 kia.”
“Con…” Mẹ định nói gì đó nhưng bị bố ngăn lại.
“Thôi đi.” Bố nói. “Chuyện của nó, để nó tự quyết.”
Mẹ hừ lạnh một tiếng, rồi vào bếp.
Tôi trở lại phòng, nhắn tin cho công ty kia: “Tôi đồng ý nhận mức lương 12.000, mai có thể đến làm.”
“OK.” Ông chủ trả lời. “Mai 9 giờ sáng đến công ty.”
“Vâng.”
Tôi đặt điện thoại xuống, thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng, tôi cũng không phải ở nhà cả ngày nữa.
Không phải đối mặt với sự thúc giục của mẹ, hay tiếng thở dài của bố mỗi ngày.
Không còn phải mỗi sáng bị gõ cửa đòi 80 tệ tiền phòng.
Buổi tối, mẹ lại gõ cửa.
“Tám mươi tệ.”
Tôi chuyển cho bà.
“Mai bắt đầu đi làm rồi hả?” Bà hỏi.
“Vâng.”
“Thế thì tốt.” Bà nói. “Sau này có lương rồi thì đừng ở nhà nữa.”
Tôi khựng lại.
“Ý mẹ là gì?”
“Con cũng 35 tuổi rồi.” Mẹ nói. “Nên sống độc lập đi.”
“Mỗi tháng con vẫn gửi bố mẹ 2.000 tiền sinh hoạt mà.”
“Đó là trước kia.” Bà nói. “Giờ con thất nghiệp rồi, bọn ta cũng chẳng giúp được gì.”
“Nhưng con đã tìm được việc.”
“Tìm được việc lại càng nên độc lập.”
Tôi nhìn bà.
Người phụ nữ này, hơn ba mươi năm trước sinh ra tôi.
Hai mươi mấy năm trước, chắt chiu nuôi tôi ăn học.
Bây giờ, lại muốn tôi nhanh chóng dọn đi.
“Con hiểu rồi.”
Mẹ quay người rời đi.
Tôi đóng cửa, ngồi xuống giường.
Trong điện thoại, công ty gửi địa chỉ ngày mai đến làm.
Tôi nhìn địa chỉ, lại ngước mắt nhìn căn phòng này.
Trên tường vẫn treo giấy khen tiểu học.
Trong giá sách vẫn còn sách giáo khoa hồi cấp ba.
Nhưng bây giờ, nơi này là một nhà trọ.
Mỗi ngày, 80 tệ.
4.
Ngày thứ năm, tôi không nộp tiền thuê phòng.
Vì bảy giờ sáng tôi đã ra khỏi nhà.
Công ty nằm ở phía đông thành phố, đi tàu điện mất một tiếng.
Tôi đến nơi lúc tám giờ rưỡi.
Đó là một tòa văn phòng mười lăm tầng.
“Chào mừng gia nhập.” Ông chủ bắt tay tôi. “Đây là chỗ làm của cậu.”
Tôi ngồi xuống, mở máy tính.
Công việc mới, khởi đầu mới.
Buổi trưa, đồng nghiệp Tiểu Vương mời tôi đi ăn.
“Trước đây anh làm ở đâu vậy?” Cậu ấy hỏi.
“Một công ty internet.”
“Sao nghỉ việc thế?”
“Bị cắt giảm.”
“Ồ.” Tiểu Vương gật gù. “Dạo này thị trường khó khăn, nhiều công ty cũng đang sa thải.”
“Ừ.”
“Nhưng anh vào chỗ mình cũng tốt đấy.” Cậu nói. “Ông chủ dễ chịu, chỉ là việc hơi nhiều.”
Tôi bật cười.
Việc nhiều cũng không sao.
Còn hơn là ngồi ở nhà, ngày nào cũng nhìn sắc mặt bố mẹ.
Sáu giờ chiều tan ca, tôi lên tàu điện về nhà.
Về đến nơi đã bảy rưỡi.
Bố mẹ đang ăn tối.
“Về rồi à?” Bố hỏi.
“Vâng.”
“Ngày đầu đi làm sao rồi?”
“Tạm ổn.”
“Vậy thì tốt.” Ông gật đầu. “Làm cho tử tế vào, đừng để thất nghiệp nữa.”
“Vâng.”
Tôi về phòng, đặt túi xuống.