Chương 2 - Sống Như Một Khách Trọ
Về nhà ở, một ngày 80 tệ.
Một tháng 2.400.
Ngoài kia thuê một căn trọ nhỏ, một tháng 1.500.
2.
Sáng hôm sau, mẹ lại đến gõ cửa.
“Tám mươi tệ.”
Tôi chuyển khoản cho bà, không nói gì.
“Sao trông con không vui vậy?” Bà hỏi.
“Không có gì ạ.”
“Vậy thì tốt.” Bà nói. “Nhớ tiếp tục tìm việc nhé.”
Tôi mở máy tính, tiếp tục gửi hồ sơ.
Đến trưa thì có một công ty gọi phỏng vấn.
“Ba giờ chiều, nhớ đúng giờ.” HR dặn.
“Vâng.”
Tôi thay bộ đồ công sở, trước khi ra ngoài còn soi gương.
Tôi của tuổi 35, tóc đã có vài sợi bạc.
Buổi phỏng vấn diễn ra khá suôn sẻ.
“Kinh nghiệm của anh rất tốt.” Quản lý nói. “Nhưng mà…”
Tôi biết kiểu gì cũng có chữ “nhưng”.
“Nhưng tuổi anh hơi lớn.” Anh ta cười gượng. “Đội ngũ của bên tôi đều rất trẻ.”
“Tôi có thể thích nghi được.”
“Cái này…” Anh ta ngập ngừng. “Bên tôi sẽ xem xét thêm.”
Lại là câu đó.
Tôi về nhà lúc năm giờ.
Bố đang ngồi trong phòng khách nói chuyện điện thoại: “Đúng đúng, Tiểu Lý à, lúc nào qua nhà chơi nhé…”
Thấy tôi về, ông cúp máy.
“Phỏng vấn sao rồi?”
“Tạm ổn.”
“Có hy vọng gì không?”
“Chưa biết.”
“Con phải tranh thủ đấy.” Bố nói. “Con ở nhà, bọn ta cũng áp lực.”
“Áp lực?” Tôi nhìn ông. “Con đang trả tiền phòng mà.”
“Không phải chuyện tiền nong.” Ông đáp. “Con 35 tuổi rồi còn chưa kết hôn, họ hàng hỏi tới, bọn ta cũng khó mà trả lời.”
Tôi không đáp lại.
Lúc ăn tối, mẹ nói: “Con trai dì Vương 30 tuổi đã lên làm phó tổng rồi đấy.”
“Ừm.”
“Người ta mua nhà, còn mua cả xe.”
“Ừm.”
“Còn con thì…” Bà thở dài. “35 tuổi, đến bạn gái còn chưa có.”
Tôi đặt bát xuống: “Con ăn no rồi.”
“Con đừng đi.” Mẹ nói. “Mẹ còn chưa nói xong.”
“Con buồn ngủ.”
“Buồn ngủ gì mà buồn ngủ!” Bà cao giọng. “Suốt ngày ru rú trong phòng, thế mà đòi tìm được việc à?”
“Con đang nộp hồ sơ mà.”
“Nộp hồ sơ có ích gì?” Mẹ nói. “Phải ra ngoài gặp người, mở rộng mối quan hệ mới có cơ hội.”
“Con biết rồi.”
“Biết?” Bà cười nhạt. “Nếu thật sự biết, sao lại để thất nghiệp?”
Câu đó như một nhát dao đâm vào lòng.
Tôi đứng dậy, về phòng.
Đóng cửa lại, tôi tựa lưng vào đó.
Điện thoại reo — là tin nhắn từ Tiểu Trương, bạn tôi: “Có rảnh không? Ra ngoài làm vài ly?”
“Thôi.” Tôi trả lời. “Không có tâm trạng.”
“Sao vậy?”
“Về nhà ở rồi.”
“Bố mẹ cậu…”
“Đừng nhắc tới nữa.”
Tiểu Trương không hỏi thêm gì.
Một lát sau, cậu ấy gửi tin nhắn: “Nếu bí quá thì qua nhà tớ ở tạm vài hôm?”
“Không cần đâu.” Tôi nói. “Tớ sẽ sớm tìm được việc.”
“Cố lên.”
Tôi nhìn hai chữ đó, bỗng thấy cả người mệt mỏi rã rời.
Ba mươi lăm tuổi, thất nghiệp, quay về nhà ăn bám.
Còn phải trả 80 tệ tiền phòng mỗi ngày.
Buổi tối, tôi nằm trên giường, nhớ về ngày xưa.
Hồi đó nhà tôi nghèo, bố mẹ chắt chiu từng đồng để nuôi tôi ăn học.
Mẹ từng nói: “Con trai à, học cho giỏi vào, sau này thành đạt, bố mẹ sẽ được hưởng phúc.”
Sau đó tôi đỗ đại học, tìm được việc làm, mỗi tháng gửi cho bố mẹ hai nghìn.
Tôi nghĩ họ sẽ vui.
Nhưng bây giờ, tôi thất nghiệp.
Họ tính tiền phòng theo ngày.
Mỗi ngày 80 tệ, không thiếu một xu.
Tôi nhớ lại cảnh mẹ chìa tay đòi tiền.
Tay bà duỗi thẳng, mắt dán vào màn hình điện thoại, đợi tôi chuyển khoản.
Như đang thu nợ.
Chẳng giống đang đối xử với con trai.
3.
Ngày thứ ba, mẹ lại đến gõ cửa như thường lệ.
“Tám mươi tệ.”
Tôi chuyển khoản cho bà.
“Hôm nay con có phỏng vấn không?” Bà hỏi.
“Không ạ.”
“Vậy hôm nay làm gì?”
“Tiếp tục tìm việc.”
“Tìm ba ngày rồi mà chưa có tin tức gì à?” Mẹ nhíu mày. “Có phải cách tìm của con không đúng không?”
“Chắc vậy.”
“Con phải nghĩ cách đi.” Bà nói. “Tuổi này rồi, tìm việc đâu có dễ.”
Tôi biết chứ.
Không cần bà nhắc, tôi cũng biết rõ.
“À đúng rồi.” Mẹ đột nhiên nhớ ra. “Dì Vương bảo, công ty bà ấy đang tuyển người.”