Chương 6 - Sống Lại Để Đòi Công Bằng
“Không cần thử đâu. Nó không phải con ruột tôi. Tôi nuôi nó bao nhiêu năm, chẳng lẽ tôi lại không biết?”
Tim tôi như đập mạnh một nhịp.
Vậy là đời này đã có thay đổi rồi.
Kiếp trước, vì muốn tìm đồng minh nên dù chán ghét tôi, ba vẫn cắn răng nhận tôi là con ruột.
Còn bây giờ, khi đã có “chỗ dựa”, ông liền lập tức gạt tôi sang một bên.
Ông không muốn tiếp tục diễn cảnh “cha hiền con thảo” với tôi nữa.
14
Tôi chớp mắt một cái, nước mắt lập tức trào ra hai hàng.
Kiếp trước, tôi bị vùi dập trong những lời đồn ác ý là vì tất cả những gì thế giới bên ngoài biết được đều là do ba tôi tung ra.
Ông ta đương nhiên đóng vai nạn nhân rất ngọt.
Nhưng bây giờ thì hoàn toàn ngược lại.
Tôi vẫn đứng đây, trong sạch, chưa làm gì cả, vậy mà ba đã phủ nhận tôi rồi.
Chuyện bà nội nhỏ máu nhận thân cũng đã lan truyền khắp khu, ai ai cũng thấy chuyện đó thật nực cười và không đáng tin.
Trong tình huống này, hầu hết mọi người đã không còn để tâm đến thái độ của tôi với ba nữa.
Thay vào đó, họ lại nhớ kỹ bộ dạng hiện tại của ba — một người cha phủi bỏ đứa con gái của mình.
Một bà cô vẫn còn quấn băng trên đầu lên tiếng bênh vực tôi.
“Ngày nào cũng thấy nhà mấy người xảy ra chuyện, đúng là chẳng giống ai. Tin chuyện gì cũng được, nhưng nhìn con bé này lớn lên từng ngày, ai là ba nó tụi tôi lại không biết à? Nếu mấy người thật lòng thương nó, thì nó có nói ra mấy lời đau lòng vậy không?”
Đến lúc tôi nên bật khóc thật sự.
“Ba chỉ có mình con là con gái, con từng nghĩ sau này sẽ lo cho ba đến cuối đời. Nhưng giờ lòng con thật sự tan nát. Mấy lời con nói trước đó đều là giả. Con chỉ muốn khiến bà nội tỉnh ra, đừng mê tín nữa, tin vào khoa học. Không ngờ ba lại nghĩ xấu về con như vậy…”
Tôi khóc rất to, khiến tất cả mọi ánh mắt đều dồn về phía tôi.
So với bà nội thì da mặt ba tôi mỏng hơn một chút, bị nhìn chằm chằm như vậy, ông bắt đầu không biết giấu mặt đi đâu.
Còn bà nội thì hoàn toàn không sợ, thậm chí còn nhìn tôi bằng ánh mắt coi thường, cao cao tại thượng.
“Tao đã nói rồi, mày không phải người nhà tao! Mày có cãi kiểu gì tao cũng không nhận. Dọn hộ khẩu ra ngay, nhìn mày mỗi giây tao thấy buồn nôn!”
15
“Vậy thì tốt quá! Nếu đã như thế thì chuyển hộ khẩu về nhà tụi tôi đi. Tôi với chú hai mày không có con, từ giờ Hương Hương sẽ là con gái tụi tôi!”
Tôi nghe thấy giọng nói ấy, tim liền đập mạnh, vội vàng quay đầu lại.
Là thím hai và chú hai.
chú hai nhìn ba tôi bằng ánh mắt đầy thất vọng.
“Em với anh cả bận rộn công việc, không thường về nhà. Vốn nghĩ anh ở cạnh mẹ thì mẹ sẽ vui hơn một chút, ai ngờ lại biến thành ra thế này.”
Người lớn tuổi vốn có thiện cảm đặc biệt với nghề bác sĩ và giáo viên.
Vừa nhìn thấy chú hai, mọi người liền tự động nhường chỗ, rồi thi nhau kể lại mọi chuyện vừa xảy ra.
chú hai lập tức nói đã hiểu, rồi lần lượt cúi đầu xin lỗi từng người một.
“Các người bị ngu à? Nó đâu còn là con tôi nữa, còn muốn nhận nó làm gì?”
Ba tôi bắt đầu cuống cuồng.
chú hai và thím hai có không ít tiền, sau này khi họ mất đi, tài sản sẽ được để lại cho con.
Nếu họ không có con, chẳng phải phần đó sẽ rơi vào tay ba tôi sao?
“Ai nói không có con? Sau khi Hương Hương chuyển hộ khẩu về nhà tôi thì nó chính là con gái ruột của tôi rồi. Hương Hương, còn không mau chào chú đi?”
Tôi liền cúi người thật sâu trước mặt ba.
“Cháu chào chú ạ!”
Nói xong, tôi ngẩng đầu lên, nở nụ cười thật tươi và chân thành.
Sắc mặt ba tôi lúc này đã không còn từ nào để miêu tả nữa.
Tôi hiểu quá rõ ba mình rồi.
Ông là người sĩ diện, rõ ràng ở nhà ăn bám mẹ, mà ngoài mặt vẫn ra vẻ đang “chăm sóc bà”.
Giờ lời “chối bỏ con gái” đã nói ra rồi, nếu quay xe lại sẽ còn khó chịu hơn cả chết.
Ba quay sang nhìn bà nội, như thể đang hy vọng bà sẽ lôi chuyện “nhỏ máu nhận thân” ra để ngăn tôi bước chân vào nhà chú hai.
16
Nhưng bà nội thì chẳng thèm để tâm đến chuyện đó.
Người bà ghét nhất trong cái nhà này chính là tôi và thím hai.
Trong mắt bà, tôi với thím hai mà tụ lại thì chẳng khác gì “rắn chuột một ổ”.
Bà còn mong có cơ hội tống khứ cả hai đi luôn, sao có thể giúp ba tôi nói đỡ được chứ.
Ba tôi há miệng ra định nói rồi lại ngậm lại.
Cuối cùng tôi tranh thủ lúc lộn xộn, chạy vào nhà lấy tờ sổ hộ khẩu có tên mình.
Ngay bên cạnh khu nhà là đồn công an.
Thủ tục chuyển hộ khẩu, nhập hộ mới, đóng dấu… làm một mạch là xong hết.
Khi tôi cầm trên tay tờ giấy hộ khẩu mới còn nóng hổi quay về, đám đông trước cửa nhà bà nội vẫn chưa tan hết.
Tôi bảo chú hai và thím hai cứ về trước.
Hôm nay họ đến giúp tôi như vậy, tôi rất biết ơn.
Nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc ở đây.
Kiếp trước sau khi tôi chết mới biết được lý do ba muốn đuổi tôi đi đến vậy — là để nhường chỗ cho đứa con trai khác của ông.