Chương 5 - Sống Lại Để Đòi Công Bằng

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Bà Tô, bà làm vậy là quá đáng. Chúng tôi có lòng tốt, sao lại thành người sai?”

Tôi nhướn mày — chẳng phải chính là mấy bà hôm nọ vỗ ngực nói sẽ giải quyết êm đẹp còn gì?

Tôi nhìn sang bà nội.

Phải nói là sức chiến đấu của bà thật sự quá mạnh.

Một mình “cân” ba bà khác mà mặt vẫn tỉnh bơ như không, như thể những gì người ta đang kể chẳng liên quan gì đến bà.

Người kéo đến càng lúc càng đông.

Ba bà kia bắt đầu nhao nhao kể khổ.

Trong cái mớ hỗn loạn ấy, tôi cũng ghép lại được câu chuyện.

Thì ra, sau hôm đó, ba bà này còn chưa kịp tới gặp bà nội thì bà đã chủ động tìm đến họ trước.

Bà nội vốn đã mạnh mẽ từ thời trẻ, sau khi chồng mất lại càng dữ dằn, tính tình kỳ quái.

Bà thẳng thừng tới nhà vệ sinh công cộng, múc từng xô nước bẩn trộn lẫn đủ thứ tạp chất.

Rồi lợi dụng lúc đêm khuya mọi người ngủ say, lén đổ đầy trước cửa và bôi cả lên tường nhà ba bà cô kia.

Thậm chí bà còn bày mấy cái bẫy nhỏ, sao cho mỗi khi các bà ấy mở cửa…

Bịch!

Cả thùng hỗn hợp dội thẳng từ trên đầu xuống.

Bà nội còn ngẩng cao đầu mà nói:

“Đừng tưởng già rồi mà muốn nói gì thì nói! Mấy người cũng chẳng hơn gì đâu!”

Sau đó lại mang cái lý thuyết “huyết thống” cũ rích ra giảng tiếp…

12

“Trên đời này, chỉ có máu hòa vào nhau mới là người một nhà. Mấy người không cùng huyết thống với tôi mà còn đi hóng hớt chuyện nhà tôi, thế là sai!”

“Các người còn dám bàn về ông nhà tôi à? Ông ấy thân phận cao quý, huyết mạch cao quý, sao có thể để hạng dân đen các người sỉ nhục?”

Tôi nghe mà không thể tin nổi.

Cái gì mà… “dân đen”?

Bà nội vẫn còn sống trong thời phong kiến à?

Ban đầu, mấy bà kia còn hơi chột dạ, nghĩ chắc mình có hơi xen vào chuyện người khác thật.

Nhưng sau khi nghe bà nội nói thế thì không ai nhịn nổi nữa.

Cả bốn người lao vào đánh nhau với bà.

Mà bà nội còn chiếm thế thượng phong mới ghê chứ!

Kết quả là mới có cảnh tượng hỗn loạn như bây giờ.

Mấy bà đó liền gọi con cái đến chống lưng.

Còn ba tôi, để thể hiện “trung thành” với bà nội, ngoại trừ việc báo cho tôi thì chẳng nói với ai hết.

Vừa thấy tôi, ông đã kéo tôi lại.

“Mẹ ba lớn tuổi rồi, đầu óc lú lẫn, bà không cố ý đâu. Nếu mấy người muốn bồi thường bao nhiêu, cứ nói thẳng với chúng tôi. Chỉ cần làm được, chúng tôi đều sẽ đền.”

Tôi ngạc nhiên nhìn ba.

“Chúng ta không phải người một nhà cơ mà, sao ba kéo con vào vụ bồi thường này?”

Nói xong tôi liền hất tay ông ra.

Im lặng quá lâu, tưởng tôi là mèo bệnh chắc?

Rõ ràng là bà nội đánh người ta trước.

Mấy bà kia còn có con cái đứng sau lưng chống lưng, lúc này tôi mà đứng ra thì chẳng khác nào tự đưa đầu cho người ta vòi tiền!

Tiền tôi đâu phải từ trên trời rơi xuống — sao phải dùng để gánh nợ thay người khác?

Ba tôi không ngờ tôi lại nói vậy, sắc mặt ông lập tức sầm xuống.

13

Mọi người xung quanh bật cười ồ lên.

“Không phải người một nhà không vào chung cửa! Bà thì mê tín thái quá, cháu thì vô tình bạc nghĩa. Cần gì thử máu, nhìn cũng biết chẳng cùng huyết thống.”

Nếu là người khác bị chọc quê vậy chắc tức điên rồi.

Nhưng ba tôi thì khác.

Ông không biết xấu hổ, ngược lại còn lấy đó làm vinh dự.

Ông lập tức quỳ xuống trước mặt bà nội.

“Mẹ, mẹ nghe không? Mọi người đều nói con là con ruột mẹ đó! Nếu mẹ vẫn không tin vụ thử máu, giờ con thử lại luôn!”

Nói rồi ông vội vàng bưng một bát nước ra.

Trước mặt bao nhiêu người, ông nhỏ máu mình vào đó.

Bà nội thì chậm rãi, không phản đối.

Hai giọt máu vừa nhỏ vào liền hòa làm một.

Ba tôi lập tức phấn khởi, đứng thẳng người trước mặt bà nội.

“Con đã nói rồi mà, con chính là con trai mẹ.”

Bà nội cũng mỉm cười.

“Ừ, đúng là như vậy.”

Cảnh tượng hai người chuyển sang mẹ hiền con thảo chỉ trong vài giây, nhìn mà tưởng đâu phim đoàn tụ người thân sau mấy chục năm thất lạc.

Một bà già huých nhẹ tôi, ra hiệu bảo tôi cũng thử máu xem sao.

Nhưng tôi còn chưa kịp động đậy thì đã bắt gặp ánh mắt ba tôi.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)