Chương 6 - Sống Lại Để Đập Nát Lò Luyện Đan
Đỗ Vạn Kiếp bật cười, tiếng cười khàn đục, tựa tiếng cú kêu giữa đêm:
“Nó nói là ngươi dùng Huyết Trùng Tâm làm ô uế Thánh Đằng; còn ngươi nói nó cố tình công kích. Ai cũng có lý.
Vậy thì sao không để một thứ không thể nói dối đến phán định chân tướng?”
Cốc chủ khựng người:
“Ngươi… có ý gì?”
Đỗ Vạn Kiếp từ từ giơ cành gỗ khô trong tay lên, hóa ra đó không phải cành khô, mà là một tấm lệnh bài đen tuyền, trên khắc chữ cổ “Dược”.
Tín vật của tiền nhiệm Cốc chủ!
“Ta viện dẫn pháp luật tối cao của Dược Vương Cốc, ‘Độc Tâm Thẩm Phán’!”
Tiếng ông như sấm dội khắp quảng trường:
“Lấy huyết của ba người, ngươi, Thẩm Nguyệt Hoa, và Thẩm Vi, làm dẫn,
mời xuất thế kỳ chi cổ của bổn cốc, ‘Đế Thính Cổ’!
Ai nói thật, ai nói dối, ai ôm lòng tà ác, Đế Thính Cổ chỉ cần ngửi là biết!”
“Cốc chủ, ngươi thân làm nhất cốc chi chủ, để chứng minh sự trong sạch của mình, cũng để cho toàn cốc một lời công đạo—”
Ông nhìn thẳng vào hắn, mỗi chữ đều như búa nện:
“Ngươi, dám không?”
Sắc mặt cốc chủ chuyển sang xám ngắt.
Đế Thính Cổ!
Hắn sao lại quên được vật ấy!
Trong cổ thư cốc ghi rằng, đó là thần cổ biết phân chân giả, chỉ cần thi triển, mọi lời dối trá đều vô dụng.
Hắn đương nhiên không dám, bởi chỉ cần thẩm tra, chuyện hắn trồng “Huyết Trùng Tâm” dưới gốc Thánh Đằng sẽ bị phơi bày toàn bộ!
Nhưng trước bao con mắt, dưới áp lực từ tín vật tiền nhiệm cốc chủ, hắn có thể nói “không” sao?
Nếu từ chối, tức là tự nhận tội!
Phía sau hắn, Thẩm Nguyệt Hoa cũng run lên khe khẽ.
“Đan Thần Hệ Thống” trong đầu nàng, hẳn không hề có dữ liệu về thứ nghi thức cổ xưa này.
Cái không biết, mới đáng sợ nhất.
Không gian quảng trường tĩnh lặng như chết.
Tất cả ánh nhìn đổ dồn vào gương mặt trầm lạnh của Cốc chủ.
Cuối cùng, hắn nghiến răng, ép ra mấy chữ:
“Tốt… sao lại không dám!”
Hình phạt bị buộc phải đình chỉ.
Một cuộc đối chất định đoạt vận mệnh của tất cả, sắp bắt đầu.
Ta nhìn bóng lưng không cao lớn mà vẫn hiên ngang của Đỗ Vạn Kiếp,
Lần đầu tiên, ta hiểu được:
Người từ địa ngục bò lên, thật sự có thể nhìn thấy ánh sáng.
6
Khi lời ông vừa dứt, không khí trong quảng trường lập tức đông cứng.
Một trưởng lão run rẩy lấy từ nhẫn trữ vật ra một hộp ngọc cổ xưa.
Hộp mở ra, bên trong là một con cổ trùng trắng muốt, hình như ấu trùng tằm, yên lặng nằm đó,
chính là Đế Thính Cổ.
Sắc mặt cốc chủ đã trắng bệch không còn giọt máu.
Thẩm Nguyệt Hoa siết chặt vạt áo, toàn thân run không ngừng.
“Ba người, bước ra nhỏ máu.”
Giọng trưởng lão phẳng lặng như băng.
Ta, Cốc chủ, và Thẩm Nguyệt Hoa, cùng tiến lên.
Ta là người đầu tiên rạch đầu ngón tay, để một giọt máu tươi rơi vào hộp ngọc.
Đế Thính Cổ không có phản ứng gì.
Đến lượt Cốc chủ.
Hắn chần chừ rất lâu, mới gượng ép nặn ra một giọt máu.
Cuối cùng là Thẩm Nguyệt Hoa,
tay nàng run như lá khô trước gió thu, mãi mới nhỏ được một giọt.
Ba giọt máu, nằm trong hộp, rõ ràng phân tách.
Đế Thính Cổ bắt đầu cử động.
Nó bò chậm rãi, trước tiên tiến tới gần máu của ta, nhẹ nhàng ngửi một cái.
Ngay tức thì, không gian giữa quảng trường méo đi, một hình ảnh huyễn hóa hiện ra giữa không trung,
Là ta.
Là ta của kiếp trước, bị hai kẻ mặt mờ kéo lê, ném vào hố sâu.
Trong hố, hàng ngàn ánh mắt oán độc, hàng trăm thi thể thối rữa.
Đó là hố dược nhân.
Cảnh ta bị vạn độc nhân cắn xé, gặm nuốt, thống khổ ấy truyền thẳng vào tâm trí mỗi người trên quảng trường.
Có đệ tử lập tức nôn mửa.
Cảnh biến đổi,
Là ta trong Vạn Độc Uyên, đối diện Đỗ Vạn Kiếp, nói:
“Ta muốn cứu Tổ Đằng, cũng muốn cứu cả Dược Vương Cốc.”
Trong hình ảnh, tâm ta sáng tỏ, quyết liệt không lay.
Ánh ảo tan biến.
Toàn trường lặng im.
Đế Thính Cổ lại bò, tới gần giọt máu của Cốc chủ.
Nó chỉ vừa chạm, liền bật ngược ra, như bị lửa độc đốt trúng.
Rồi một cảnh tượng kinh hoàng hơn hiện lên:
Giữa đêm, Cốc chủ đứng một mình trước Tổ Đằng, trong tay là Huyết Trùng Tâm đang đập nhịp ghê rợn.
Hắn cười gằn, ép nó vào gốc Tổ Đằng.
Trong hình, tiếng độc thoại của hắn vang rõ rành rành:
“Nhanh thôi, sắp xong rồi!
Chỉ cần hút cạn Thánh Đằng và lũ ngu kia, ta sẽ đột phá Hóa Thần!
Đến khi ấy, toàn đại lục, ai dám tranh cùng ta!”
“Ầm!”
Toàn trường bùng nổ tiếng kinh hô.
“Trời ơi! Cốc chủ hắn—”
“Hắn mới là kẻ hủy Thánh Đằng!”
“Hắn còn muốn hút lấy tu vi của chúng ta! Cầm thú!”
Cốc chủ chao đảo, suýt ngã.
“Không… không phải! Là giả! Con cổ này sai rồi!”
Hắn vùng vẫy trong tuyệt vọng.
Ta lạnh lẽo nhìn hắn, rồi quay sang Thẩm Nguyệt Hoa, mặt nàng đã trắng bệch như giấy.
“Nguyệt Hoa, đến lượt muội rồi. Không phải muội vẫn nói, trong sạch thì không sợ sao?”
Nàng thét lên, quay người bỏ chạy.
Nhưng sao thoát nổi?
Đế Thính Cổ đã chạm vào máu nàng.
Thế nhưng, không có phản ứng.
Con cổ chỉ quanh quẩn vài vòng, như bối rối, rồi lui lại, tỏ vẻ ghét bỏ.
Thẩm Nguyệt Hoa sững người, rồi vỡ òa trong vui sướng:
“Thấy chưa! Thấy chưa! Ta trong sạch! Con sâu chết tiệt này căn bản không nghiệm được ta!”