Chương 3 - Số Tiền Cứu Rỗi
Lại là con số nhạy cảm đó, tôi lập tức đoán được là ai.
Tôi gọi điện cho giám đốc, nhưng không ai bắt máy.
Bà nắm lấy ngón tay tôi – giờ đã thô ráp vì lạnh giá – nhẹ giọng nói:
“Tang Tang, đừng gọi nữa, cứ nhận đi… sau này mình tìm cách trả lại cho họ cũng được.”
Tôi nhìn bà, đôi mắt đục ngầu chứa đầy sự đau lòng khiến tim tôi như vỡ vụn.
Tôi gật đầu, quay đi để nước mắt lặng lẽ trôi vào bóng tối.
Đó là lần cuối cùng tôi, của tuổi trẻ ấy, kìm nén và kiêu hãnh.
4
Mùa đông năm đó, là khoảng thời gian tôi vừa bận rộn nhất, lại vừa mệt mỏi nhất.
Ban ngày giao đồ ăn, ban đêm đi làm thêm ở các tụ điểm giải trí.
Tôi mệt đến mức ngồi xuống chỗ nào cũng có thể ngủ được.
Rất mệt, nhưng dù mỗi tháng thu nhập không hề ít, tôi vẫn luôn sống trong lo lắng bất an.
Bà phải hóa trị ba tuần một lần.
Tiền thuốc men, tiền dinh dưỡng — tất cả đều là những khoản không thể tiết kiệm.
Bác sĩ nói, nếu ăn uống tốt, dinh dưỡng đầy đủ thì tác dụng phụ của hóa trị cũng sẽ giảm đi rất nhiều.
Thời gian đó, chỉ cần bà chịu ăn thêm một thìa cơm, uống thêm một ngụm canh, tôi đã có thể vui suốt cả ngày.
Giống như thứ bà ăn vào không phải là cơm, mà là “sinh mệnh” vậy.
Sau bốn đợt hóa trị, bà phải làm kiểm tra định kỳ.
Trên đường đi giao đồ ăn, tôi nhận được điện thoại của bác sĩ điều trị chính.
“Bệnh tình của bà cháu không ổn lắm, kết quả cho thấy khối u… đã di căn sang gan và phổi rồi.”
Giữa dòng người tấp nập, tôi khụy xuống bên góc phố, bật khóc nức nở.
Tại sao?
Tại sao tôi đã cố gắng đến mức này mà kết quả vẫn như thế?
Chẳng lẽ ông trời không thể thương xót chúng tôi một chút thôi sao?
Hôm đó, tôi xin nghỉ làm sớm.
Lén đến gặp bác sĩ trước, nhưng nhận được chỉ toàn những tiếng thở dài nặng nề và bất lực.
Bác sĩ là một anh trai còn trẻ, anh nói:
“Đưa bà về nhà đi, em gái. Đừng tiếp tục đổ tiền vào bệnh viện nữa. Bà muốn ăn gì thì cho bà ăn, để bà vui vẻ hơn một chút.”
Tôi biết anh có ý tốt, nhưng tôi chẳng muốn nghe.
Cảm giác như tử thần đang tuyên án, từng lời từng chữ đều khiến niềm tin mong manh vào phép màu trong tôi sụp đổ.
“Nếu chúng tôi về nhà luôn thì… sau đó bà sẽ thế nào?”
“Bà sẽ đau, có thể bị sốt, mệt, không muốn ăn, hoặc có thể sẽ xuất hiện cổ trướng.” – giọng anh ngày càng nhỏ.
Anh không dám nhìn vào mắt tôi nữa, chỉ cúi đầu giả vờ bận rộn trên màn hình máy tính.
“Nếu tôi vẫn muốn tiếp tục điều trị thì sao?” – tôi vẫn chưa cam lòng.
Anh ngẩng lên nhìn tôi, khẽ nói nhỏ:
“Dù em có kiên trì điều trị… bà vẫn sẽ phải trải qua những điều đó.”
Nghe đến đó, nước mắt tôi vỡ òa, không thể kìm lại được nữa.
Tôi đứng trong cầu thang bệnh viện, cố gắng lau khô nước mắt rồi mới dám trở lại phòng bệnh gặp bà.
Nhưng đôi mắt nhỏ bé làm sao chứa nổi ngần ấy nước mắt.
Tôi đã lau suốt nửa tiếng, mà nước mắt vẫn không ngừng tuôn.
Bên cạnh có một chú trung niên đang ngồi hút thuốc, vẻ mặt cũng đầy mệt mỏi.
Thấy tôi khóc, chú im lặng đưa cho tôi một tờ giấy đã hơi nhàu:
“Khóc lâu mắt sẽ đau, lau đi.”
Gương mặt khắc khổ và ánh mắt mệt nhoài của chú khiến tôi không khỏi nghĩ — có lẽ chú cũng đang có người thân nằm viện.
Đời người ai cũng khổ.
Mỗi người đều mang một nỗi khổ riêng.
Vậy thì… ít nhất hãy cố gắng để quãng đời còn lại của bà được ngọt ngào một chút.
Có lẽ hôm nay tôi về sớm, nên bắt gặp dì Lý — vợ giám đốc.
Trên tủ đầu giường bà vẫn đặt một hộp giữ nhiệt, khi tôi đẩy cửa vào, cả căn phòng tràn ngập mùi thơm của canh gà.
Mùi hương ấy… rất quen thuộc.
Tôi nghẹn ngào nói:
“Cảm ơn dì, ngày mai dì không cần đến nữa đâu. Cảm ơn dì dạo này đã thường xuyên đến thăm bà.”
Lần này là lời cảm ơn thật lòng.
Tôi không ngốc, sớm đã biết những món ăn ngon miệng kia không phải là đồ đặt ngoài.
Đồ giao tận nơi sẽ không khiến bà né tránh ánh mắt tôi.
Cũng sẽ không được đựng trong hộp giữ nhiệt sang trọng như thế.
5
“Bà ơi, mình về nhà nhé.”
Tôi véo mạnh vào đùi mình, cố kìm nước mắt, tự nhủ tuyệt đối không được khóc trước mặt bà.
Bà sững lại, rồi mỉm cười nhẹ nhõm, đưa tay véo má tôi:
“Được, về nhà đi, bà nấu sủi cảo cho Tang Tang ăn nhé.”
Bà chẳng hỏi gì, nhưng dường như đã hiểu hết.
Tôi dùng số tiền còn lại thuê một căn hộ tầng cao có thang máy.
Phòng không lớn, nhưng nắng chiếu rất đẹp.
Ấm áp, không ẩm, tường cũng chẳng loang lổ nấm mốc.
Nhìn ra xa, còn có thể thấy những cánh chim trắng bay qua bay lại trên con hào bao quanh thành phố.
Hai bà cháu sống trong những ngày giống như đếm ngược thời gian — mọi điều tốt đẹp đều như là được “vay mượn” mà có.
Trong lòng tôi luôn đầy ắp bất an và sợ hãi.
Bà mỗi ngày đều giống như đang dặn dò hậu sự của mình vậy.
“Tang Tang, sau khi bà đi rồi, con quay lại xưởng của dì Lý làm việc nhé. Họ là người tốt, con phải làm cho tốt vào.”
“Nhân bánh sủi cảo nhớ phi qua dầu một chút, mùi sẽ thơm hơn.”
“Băng vệ sinh của con đừng mua loại rẻ nữa, phải đối xử tốt với bản thân một chút.”