Chương 1 - Số Phận Của Những Đứa Trẻ Nông Thôn
Tôi với em trai có số phận giống hầu hết bọn trẻ nông thôn.
Bố mẹ ra ngoài làm việc, bà nội trọng nam khinh nữ, đáng thương chỉ có hai chị em tôi.
Mẹ sinh em trai xong ở cữ thì cùng bố lên thành phố làm ăn.
Để lại em trai đầy tháng tên Giang Thanh Sở, tôi tên Giang Thanh Hoa, ông nội khi bố còn nhỏ gặp lũ lớn lúc sửa cầu bị nước cuốn chết.
Nhà dựa vào tiền bồi thường nên bố tôi mới may mắn học xong trung học, sau đó cưới mẹ tôi ở làng bên.
Ba bà cháu chúng tôi lúc đầu ở nhà cũng xem như phát triển bình thường, ít nhất là trong dự liệu của tôi.
Buổi sáng tôi vĩnh viễn không ăn được trứng, vì trứng luôn nằm trong bát em trai.
Em trai mỗi tháng có một bộ quần áo mới, còn tôi mặc quần áo cũ một năm đầy chắp vá.
May mắn là tiền nhà tạm thời vẫn đủ cho tôi và em trai đi học, nếu không tôi sợ tiểu học cũng học không xong.
Ngày tháng của bà nội coi như nhàn nhã, vì từ nhỏ đã dạy tôi cách chăm em trai, đợi tôi biết chăm rồi thì bà sẽ đi đánh bài nói chuyện với mấy bà già trong thôn.
Pha sữa, thay tã, tắm rửa mặc quần áo cho nó, rồi đến sau này là việc đồng áng và nấu cơm trong nhà.
Tất cả đều đổ lên người tôi.
Trẻ con nông thôn có thể yếu đuối đến đâu chứ, ăn no mặc ấm lại được đi học đã tốt hơn nhiều người cùng tuổi rồi.
Ngay cả tôi, thật ra cũng không quá bất mãn với cuộc sống hiện tại.
Còn tốt hơn chị Cỏ bên cạnh, bố chị ấy ngày nào cũng đánh, mẹ thì bỏ đi.
Mấy hôm trước còn dọa nếu chị không làm việc tử tế sẽ bán cho lão độc thân ở làng bên làm vợ nuôi.
Lão độc thân đó vợ đầu bị ông ta uống say đánh chết, chỉ vì trong nhà có chút tiền nên mới cưới được vợ nữa.
Tan học tôi làm xong bài tập rồi vò quần áo trong chậu, trong lòng nghĩ tranh thủ hai ngày còn ấm mà giặt, mấy hôm nữa lạnh tay lại nứt.
Trong nhà truyền ra tiếng em trai đang chơi món đồ chơi Ultraman mới nhận được.
Tôi hơi bực, nhưng không nhiều.
02
Lớp bốn tôi có thể rõ ràng cảm nhận sự thay đổi của em trai, có thể là đi học mở mang đầu óc.
Cũng có thể là do cô giáo trẻ mới từ thành phố về dạy rất tốt.
Nó bắt đầu để ý việc trong bát tôi không có trứng, quần tôi bạc màu vì giặt quá nhiều, còn tóc tôi luôn buộc bằng dải vải xám.
Ban đầu nó sẽ vào bếp tìm xem có còn trứng không, phát hiện trứng đều bị bà nội tôi giấu đi, liền đưa trứng của mình cho tôi, hoặc chia nửa quả.
Chuyện trôi qua được nửa tháng, bà nội cuối cùng cũng phát hiện em tôi mỗi lần đều chia trứng cho tôi.
Bà giống như phát hiện chuyện kinh khủng gì đó mà la hét ầm ĩ.
“Ôi giời ơi mày cho chị mày ăn cái gì, mày còn đang lớn phải ăn nhiều vào.”
Bà lại gắp quả trứng trong bát tôi sang cho nó, tôi im lặng, bà tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Nó đột nhiên đứng bật dậy nhanh chóng gắp quả trứng trong bát bà nội bỏ vào bát tôi, rồi nhìn chằm chằm bà.
“Già rồi còn ăn cái gì, chị tôi cũng phải lớn.”
Bà nội đứng hình.
Vì chuyện này bà khóc lóc gọi điện cho bố mẹ tôi, nước mắt nước mũi giàn giụa nói em tôi vô lương tâm, bà một tay nuôi nó lớn, vậy mà ngay cả quả trứng cũng không cho ăn.
Tôi chẳng lo sợ gì, vì tôi biết em trai tôi là con trai, chuyện này tuyệt đối không gây ảnh hưởng gì đến nó.
Bà chỉ mượn cớ để than khổ với bố mẹ tôi, kể công, tiện thể xin thêm ít tiền đi đánh bài.
Quả nhiên, bố mẹ tôi vì để con cho bà trông nên có chút áy náy, gửi vài nghìn về cho bà, bà mới chịu nguôi.
Còn em tôi, nó nhìn bà nội đang gọi điện, chân mày nhíu lại, tôi không biết trong đầu nó nghĩ gì.
Trời nóng, ve sầu trưa kêu không ngừng, tôi và em trai trải chiếu dưới gốc cây trong sân. Hồi đó dưa hấu rẻ lại ngọt, ngâm nước giếng lạnh rồi ăn, mát lạnh ngọt lịm, ăn xong nằm trên chiếu hai đứa ngủ lúc nào không hay.
Trong mơ tôi mơ bố mẹ đến đón chúng tôi lên thành phố sống, nơi có những tòa nhà cao tầng tôi chưa từng thấy.
Cũng mơ thấy họ không về nữa, bà nội gả tôi cho gã đàn ông độc thân làng bên, tôi sợ đến mức giật mình tỉnh dậy.
Nhưng tỉnh rồi tôi lại nghĩ, bà nội tuy không cho tôi ăn trứng nhưng chắc cũng không đến mức đối xử với tôi như vậy, bà đâu xấu đến thế.
03
Lớp năm em tôi và bà nội nổ ra một mâu thuẫn rất nghiêm trọng.
Nguyên nhân là nó vì tôi mà đánh nhau với mấy đứa lớn trong làng, thằng nhóc dẫn theo mấy đứa bạn cùng lớp đánh nhau với bọn cấp hai, cả hai bên đều bị thương.
Hai bên phụ huynh đều bị gọi đến.
Thật ra tôi cũng đánh, cào xước mặt ít nhất ba đứa, còn có một đứa để tóc buộc gần như bị tôi giật trụi.
Ban đầu tôi thắng trận nên khá đắc ý, nhưng khi nhìn cái cặp thì cụt hứng.
Cặp của tôi bị giật rách, cặp mới mua hết năm chục, còn có hình hoạt hình, tôi đau lòng không chịu nổi.
Bà nội nghe xong không cần nghĩ đương nhiên chĩa mũi nhọn về phía tôi.
Trong mắt bà con trai đánh nhau là có khí phách, không sao cả, nhưng tôi là con gái mà giằng co đánh nhau như thế thì thật không giống ai.
Bà nói tôi không ra dáng con gái, không làm gương tốt cho em trai, lúc đó tôi học lớp tám, tuổi dậy thì hormone bốc lên, lần đầu tôi có ý nghĩ muốn phản bác.
Giống như cái bánh bao mềm mại đột nhiên mọc ra một cái gai.
Tôi trong phòng hiệu trưởng gào lên với bà, nói bà chỉ tiếc cái cặp tôi làm hỏng, bố mẹ gửi bao nhiêu tiền về mà ngay cả quần áo cũng không đổi cho tôi, nói bà là lão phong kiến trọng nam khinh nữ.
Các thầy cô xung quanh thấy tôi như vậy đều hoảng, ai cũng biết tính bà nội, vội bịt miệng tôi lại.
Đáng tiếc vẫn chậm, gừng càng già càng cay, bà già đó cách qua hai thầy cô vẫn tát được tôi.
Bị tát một cái tôi tỉnh táo hơn chút, nhưng em trai tôi thì lập tức nổ tung, cái thân nhỏ lao lên đẩy bà nội một cái khiến bà lảo đảo.
“Đám ngu đó chửi chị tôi quần áo rách chẳng ai cần, hỏi chị tôi có phải bố mẹ không cần chúng tôi nữa hay không, chị tôi nói lại vài câu bọn nó liền động thủ, bà bị gì vậy không giúp cháu gái mình còn đánh chị ấy.”
Bà nội lúc đó tức đến choáng váng, chỉ vào chúng tôi, “mày mày mày…” nửa ngày không nói thành câu.
Vì chuyện này, bà lại gọi điện bảo bố mẹ tôi về mà đưa chúng tôi đi, nói bà không có mạng nuôi nữa.
Lúc đó bà khóc như thể chịu uất ức và sỉ nhục lớn lao.
Tôi và em trai nhìn nhau, mỗi đứa đều lật một cái mắt trắng.
Kết quả là ba ngày không nấu cơm cho chúng tôi ăn, vậy thì dọa ai được, trước giờ vẫn là tôi nấu mà.
Bố mẹ bên kia kéo co rất lâu, nói có một đơn hàng lớn, tạm thời không về được, bảo bà cố gắng thêm, đều là cháu ruột, làm gì có thù qua đêm.
Nhưng từ lúc đó bà càng không có sắc mặt tốt với tôi, có lẽ vì thấy em trai dần xa bà.
Không sao, vì tôi nghe bà cùng thím Vương trong thôn khoe con trai mình ngoài kia kiếm được tiền sắp về.
Tôi rửa mặt sạch sẽ, thay bộ đồ sạch nhất, còn cột dây buộc tóc đỏ mà tôi luôn không nỡ dùng.
04
Ngày bố mẹ về thật ra rất gấp, khoảng sáu bảy giờ chiều, tôi và em trai còn chưa về tới nhà đã nghe mấy người trong thôn nhìn tôi cười nói.
“Thanh Hoa mau về xem ai về kìa.”
Tôi giật mình, kéo em trai tăng tốc.
Em trai cũng nhận ra điều gì đó, mím môi chạy về nhà.
Đến cửa tôi căng thẳng chỉnh lại tóc mình vì chạy nhanh mà rối, hít một hơi nhẹ rồi bước vào.
Thấy một đôi nam nữ ăn mặc chỉnh tề đang nói cười với bà nội, tôi ngẩn ra giây lát, giống hệt cảnh tôi từng mơ.
Họ quay đầu thấy chúng tôi, lập tức kích động đứng dậy đi đến.
Tôi nín thở, nhìn mẹ trước mặt mắt đỏ hoe ôm tôi, nước mắt tôi gần như muốn trào ra ngay lập tức.
Nhưng còn chưa kịp khóc thì mẹ đã chuyển sang ôm em trai, khóc đến mức khiến tôi khó chịu. Tôi ngẩng đầu nhìn bố bên cạnh, ông cũng nhìn mẹ và em trai mà mắt hoe đỏ.
Thế là những giọt lệ vòng quanh hốc mắt tôi lại bị thứ gì đó nghẹn lại.
Họ hỏi bà nội có muốn theo họ lên thành phố không, bà lắc đầu nói ở nhà cũ bà thấy yên tâm, bảo họ mau đưa chúng tôi đi, như thể rất chán ghét.
Thế nhưng lúc chúng tôi sắp đi bà lại kéo em trai sang một bên, nước mắt nước mũi nhét tiền vào túi em trai, còn chẳng liếc tôi một cái. Tôi chớp mắt, nắm tay bố, không quay đầu lại mà lên xe.
Cứ như vậy rời khỏi ngôi làng sống hơn mười năm, tôi thấy chị Cỏ lại bị bố đánh đuổi ra khỏi nhà, chị cũng nhìn thấy tôi.
Chị mơ hồ nhìn bóng xe chúng tôi, rồi bật khóc nức nở, lòng tôi cũng khó chịu nhưng đồng thời nghĩ.