Chương 1 - Sinh Nhật Đáng Nhớ
Bụng tôi réo lên từng tiếng. Nhìn túi bánh bao nguội tôi gói sẵn để mang theo ăn dọc đường, bỗng nhiên tôi bật cười.
Chỉ vì tối hôm qua con trai nói một câu: “Con thèm bánh bao mẹ làm.”
Vốn định hôm nay — ngày sinh nhật — sẽ được ngủ nướng một buổi sáng cho đã. Nhưng tôi vẫn dậy từ sáu giờ, nhào bột, hấp bánh.
Cũng không phải lần đầu, thế mà tôi vẫn chưa chừa được cái tật này.
Tôi vừa nhai bánh bao, vừa mở điện thoại tìm kiếm:
“Phụ nữ trung niên sau l.y hô/n phải làm gì?”
Mười năm qua tôi đã bao lần vừa khóc vừa tra hết các thủ tục ly h/ô n… rồi lại lặng lẽ đóng máy, xóa sạch lịch sử.
Ban đầu là vì con — nó còn nhỏ, tôi không nỡ để nó chịu cảnh cha mẹ ly tán.
Sau đó là vì tôi sợ. Sợ rời khỏi cuộc sống quen thuộc này, tôi không biết mình còn lại gì.
Từ khi bố mẹ mất, căn nhà này là điểm tựa duy nhất của tôi.
Tôi bỏ vào đó tất cả, để rồi biến nó thành thói quen — một thói quen không dám thay đổi.
Nhưng nếu suốt những năm tháng sau này, cuộc sống vẫn tiếp diễn như vậy…
Tôi ngồi thẫn thờ trên ghế sofa, rồi bất chợt mở điện thoại đặt một chiếc bánh sinh nhật bốn tấc.
Bao năm nay, tôi luôn là người nhớ sinh nhật của mọi người.
Lên kế hoạch ăn uống, đặt bánh, chuẩn bị quà tặng.
Còn đến sinh nhật tôi… chỉ có một câu “chúc mừng sinh nhật” qua loa.
Thậm chí, những năm gần đây, đến câu chúc đó cũng không còn nữa.
Và tôi… chưa bao giờ thấy điều đó có gì sai.
Nghĩ vậy, tôi hủy chiếc bánh bốn tấc, đặt lại một cái bánh mousse tám tấc.
Lần này, tôi muốn có một sinh nhật đàng hoàng — cho chính mình.
2.
Tôi tự hát bài “Chúc mừng sinh nhật”, cắt một miếng lớn, chuẩn bị ăn thì cửa nhà bật mở.
“Mẹ, mẹ còn ngồi đây làm gì thế? Mau xuống giúp bà nội xách đồ.”
Giọng con trai ra lệnh vọng vào.
Thấy tôi không phản ứng, nó ôm đống túi lớn túi nhỏ bước vào, liếc thấy chiếc bánh trên bàn thì khựng lại một chút, sau đó nhếch môi cười như đã hiểu:
“À… ra hôm nay là sinh nhật mẹ. Bảo sao sáng nay mẹ ‘lạ’ thế.”
“Chúc mừng sinh nhật mẹ nhé.”
“Nói vậy là xong rồi đấy, giờ mẹ mau lại đây phụ con.”
“Gần Tết rồi, bà nội sẽ ở nhà mình một thời gian.”
Giọng nói chẳng khác gì ra lệnh.
Nó không thấy có gì không ổn — nhưng tôi thì cau mày.
Sự hiền lành, bao dung, “có giáo dưỡng” của tôi từ lâu đã trở thành điểm yếu để bị nắm chặt.
Nói dễ nghe thì là “dễ chịu”, còn khó nghe… là “nhu nhược”.
Có lẽ vì quá lạnh lòng, hôm nay tôi chẳng muốn làm gì cả — chỉ muốn ăn xong miếng bánh này, rồi ra ngoài đi dạo một vòng, rời khỏi căn nhà vốn chưa từng thuộc về tôi.
Trước giọng nói gắt gỏng của con trai, tôi phớt lờ, chỉ nhẹ nhàng xúc một muỗng bánh đưa lên miệng.
Chưa kịp nếm, một tiếng “rầm” vang lên — chiếc vali rơi xuống sàn thật mạnh.
Con trai giận dữ nhìn tôi chằm chằm:
“Nghỉ ngơi bao lâu rồi mà còn ngồi đây ăn uống.”
“Mẹ không thể tự giác một chút được à? Không thấy con mệt muốn ch .t vì phải xách đồ à?”
“Bà nội còn đang ngồi dưới xe đợi mẹ ra mời đấy! Chỉ vì sáng nay mẹ không đến nhà bà, con với ba phải nói bao nhiêu lời hay ho mới mời được bà về!”
Thấy tôi vẫn ngồi yên, nó nổi điên, giật lấy đĩa bánh trên tay tôi ném thẳng xuống đất.
“Mẹ, thật là…”
Câu “mất mặt” nó không nói hết, nhưng tôi đã nghe thấy trong đầu.
Đây không phải lần đầu. Tôi không còn thấy tổn thương, chỉ thấy trống rỗng — như thể đã quá quen với điều đó.
Nhìn miếng bánh vỡ vụn trên sàn, điều đầu tiên tôi nghĩ là — may mà tôi đã mua cái tám tấc, không thì hôm nay còn chẳng được ăn miếng nào.
Trong lòng tôi dâng lên một nỗi buồn âm ỉ.
Con trai vẫn lải nhải trách móc.
Tôi nhìn ra cửa — không có bóng dáng chồng, cũng chẳng có mẹ chồng.
Chắc đúng như nó nói, bà nội đang đợi dưới xe.
Tôi đứng dậy. Trong ánh mắt con trai ánh lên một tia nhẹ nhõm, tưởng tôi sẽ lại ngoan ngoãn như mọi lần.
Nhưng tôi chỉ quay vào phòng.
Nếu hôm nay không phải sinh nhật tôi, có lẽ tôi sẽ tiếp tục nhịn, tiếp tục xuống dưới nịnh bà, vì tôi biết rõ nếu không làm, tôi sẽ phải đối mặt với sự im lặng lạnh lẽo của chồng, và những lời cằn nhằn vô tận của con trai.
Nhiều năm qua mọi chuyện luôn như thế.
Rõ ràng lỗi không ở tôi — nhưng sau khi bị chồng con khéo léo thao túng bằng ngôn từ, cuối cùng nó vẫn trở thành lỗi của tôi.
Và tôi đã quen với việc chịu đựng.
Nhưng hôm nay… tôi chỉ muốn ích kỷ một lần thôi.
3
Tôi thu dọn hành lý trong phòng suốt một lúc lâu, chợt nghe thấy tiếng lạch cạch ngoài cửa.
Cửa chính mở rồi đóng sầm lại, mạnh đến mức cả nhà như rung lên. Giọng nói yếu ớt của mẹ chồng vọng vào:
“Thằng A Huy à, có phải mẹ đang làm gánh nặng cho con không?”
“Thôi, con đưa mẹ về lại bên kia đi, rồi dỗ vợ con một chút. Mẹ sống một mình quen rồi, không sao cả.”
“Tết này có hơi lạnh lẽo một chút, nhưng mẹ sống một mình bao nhiêu năm nay rồi, vẫn ổn.”
“Gia đình nhỏ của các con mới là quan trọng nhất, không cần vì mẹ mà cãi nhau bất hòa.”
Chồng tôi không trả lời. Là con trai tôi — nó chắn trước mặt bà nội, rồi đập mạnh vào cửa phòng:
“Hoà Phương Tĩnh! Mẹ ngày nào cũng bảo con phải hiếu thuận với mẹ, còn mẹ thì sao?”
“Có ra dáng một người con dâu không?”
“Ba với bà nội không nói mẹ không phải vì mẹ đúng, mà vì họ hiền!”
“Nhưng con không quen kiểu đó!”
“Hoà Phương Tĩnh, còn không ra đây? Muốn lật trời à?”
Tôi vốn đã quen với thái độ hỗn láo của con trai, nhưng những lời hôm nay… vẫn khiến máu tôi dồn lên đầu.
Đây là đứa con trai tôi mang nặng đẻ đau mười tháng, nuôi nấng và dạy dỗ cẩn thận suốt mười mấy năm qua đó sao?
Tôi xách vali lên, mở cửa phòng, giơ tay tát thẳng một cái:
“Tạ Tinh Vũ, con nói chuyện với mẹ ruột như vậy hả?”
Từ hồi nó vào tiểu học đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi đánh nó.
Nó sững lại một lúc, rồi đột ngột đẩy tôi ngã xuống đất.
Nó đã mười tám tuổi, sức trai không hề nhỏ. Cả người tôi đau ê ẩm, nhưng điều đau đớn hơn cả — là hành động của chính con mình.
Nó dám ra tay với tôi.
“Là mẹ đánh trước mà!” Nó hoảng hốt, núp sau lưng ba nó, lắp bắp “Ba, con chỉ tự vệ thôi!”
Tôi cũng ngước lên nhìn chồng.
Chồng tôi nãy giờ không lên tiếng, lúc này mới nhíu mày, vỗ vai con trai, rồi chìa tay ra muốn đỡ tôi dậy:
“Thôi, đánh rồi cũng đánh rồi, giận cũng giận rồi. Tết nhất đến nơi rồi, đừng làm không khí gia đình mất vui.”
“Mẹ ở một mình cô đơn, là anh mời bà về ăn Tết. Làm con trai thì phải vậy, em đừng gây chuyện nữa.”
“Vợ à, sinh nhật vui vẻ. Hôm nay là sinh nhật em, đừng làm ầm lên.”
“Ra ngoài ăn nhé? Anh mời. Cho em nghỉ, không phải nấu nướng gì. Mình đi ăn cho em vui.”
Vẫn như mọi khi, chồng tôi chỉ vài câu đã quy hết mọi chuyện thành… tôi gây rối.
Thật ra, mối quan hệ trong gia đình này từ lâu đã mong manh đến cực điểm — chỉ là được tôi nhẫn nhịn duy trì từng chút một.
Nhưng hôm nay, giống như giọt nước cuối cùng tràn ly.
Tôi không muốn nhịn nữa.
“Tạ Huy, mình ly hôn đi.”
4
Tôi vừa dứt lời, tiếng cười nhạo của con trai đã vang lên sau lưng chồng.
Chồng tôi vỗ nhẹ vai nó, rồi quay lại, vẻ mặt thản nhiên như thể chẳng có gì to tát:
“Ly hôn? Em bốn mươi mấy tuổi rồi, không phải trẻ con nữa.”
“Hôn nhân đâu phải chuyện yêu đương nói chia tay là chia tay. Em lại tái phát cái tính bốc đồng rồi đó à?”
“Thôi nào, anh cũng không trách em nữa, đứng dậy đi, dọn dẹp lại một chút. Mẹ đang nhìn kìa.”
Anh ấy hoàn toàn không coi chuyện tôi nói là nghiêm túc.
Không ai coi là nghiêm túc cả.
Mẹ chồng ngồi bên chơi điện thoại.
Con trai nép sau lưng ba nó, như đang xem trò hay.
Còn chồng tôi — giữa đôi lông mày lộ rõ sự khó chịu, nhưng vẫn cố giữ vẻ ngoài lịch thiệp.
Chỉ có tôi như một con hề, múa may trước một đám khán giả lạnh lùng.
Cảm giác nghẹn ngào, bức bối không thoát được, tôi siết chặt tay, lần nữa lên tiếng — nghiêm túc:
“Tạ Huy, em nói thật đấy. Em muốn ly hôn.”
Lần này tôi nói lớn hơn, cuối cùng cũng khiến chồng chú ý.
Anh ấy cúi xuống, kéo tôi dậy đầy cứng rắn, liếc tôi bằng ánh mắt khó chịu, cả người toát ra khí chất “sếp lớn” quen dùng để ép cấp dưới:
“Em nhất định phải nói mấy lời này trước mặt mẹ và con à?”
“Rồi rồi, anh công nhận là sáng nay bận quá quên nói chúc mừng sinh nhật, nhưng giờ anh nói rồi còn gì?”
“Còn chưa đủ à? Bao năm qua anh nuôi em ăn uống sung sướng, không cần em đi làm, em còn đòi hỏi gì nữa?”
“Mỗi ngày anh cày đầu ngoài kia nuôi cả cái nhà này, đã mệt lắm rồi. Vậy mà em vẫn cứ gây chuyện cho bằng được?”
“Hoà Phương Tĩnh, em thay đổi rồi. Ngày càng vô lý!”
Giọng Tạ Huy mỗi lúc một lớn. Thấy tôi vẫn không nhận sai, mặt anh ta sầm xuống.
“Coi như anh xin em đấy, em muốn nằm ườn ở nhà cả ngày cũng được, nhưng làm ơn đừng gây thêm phiền nữa, được không?”
Tôi biết — anh ấy là lãnh đạo, chuyện ly hôn ảnh hưởng đến hình ảnh của anh ấy.
Nhưng những lời vừa rồi… khiến tôi lạnh lòng hoàn toàn.
Thì ra, trong mắt anh ta, tất cả những gì tôi làm: dậy sớm nấu ba bữa cơm, giặt đồ, dọn dẹp, dạy con học, quán xuyến nhà cửa… tất cả chỉ là “ăn không ngồi rồi”.
Tôi thậm chí còn không bằng một người giúp việc.
Giúp việc còn có lương, còn tôi — lại bị xem như một kẻ nhàn rỗi dư thừa trong nhà.
Giúp việc còn có thể nổi nóng, xin nghỉ.
Còn tôi — chỉ muốn yên ổn ăn một miếng bánh trong ngày sinh nhật — lại thành “không biết điều”.
“Được thôi.”
Tôi cố kìm hơi nước mắt, dụi mũi, bật cười, rồi kéo vali bước nhanh ra ngoài.
Chồng tôi định đuổi theo, nhưng bị con trai ngăn lại.
“Ba khỏi cần dỗ mẹ, cứ để mẹ đi.”
“Không cho bà ấy một bài học, sau này còn lên mặt.”
“Cả ngày chỉ dựa vào mấy việc vặt trong nhà mà tưởng mình ghê gớm lắm à?”
“Chứ mẹ có bản lĩnh gì đâu mà làm ra vẻ.”
“Hừ.”
Chồng tôi vẫn còn do dự.
Anh ta biết tôi đã làm bao nhiêu việc trong nhà — chỉ là không muốn thừa nhận.
“Mặc kệ nó đi A Huy, mấy việc đó mẹ làm được hết.”
“Một người làm lãnh đạo như con, lại bị con vợ xỏ mũi à?”
Mẹ chồng cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu khỏi điện thoại, thản nhiên “nhận” phần việc của tôi.
Không ai ngăn tôi lại.
Ba người họ — chỉ đứng đó nhìn, chờ tôi cúi đầu quay lại như mọi lần.
Trước đây, tôi lúc nào cũng sợ đủ thứ, nghĩ cho đủ người, duy chỉ không nghĩ cho bản thân.
Lần này, tôi muốn xem thử — thiếu một người “giúp việc miễn phí” như tôi, ba kẻ lười biếng kia sẽ sống “rảnh rỗi” kiểu gì.
5
Tôi bước đi thật dứt khoát, nhưng đến cửa vẫn khựng lại một chút.
Dù sao đó vẫn là chồng và con trai tôi — trong thâm tâm, tôi vẫn hy vọng họ sẽ chạy theo.
Cho đến khi trong nhà vang lên tiếng cười nói rộn rã của ba người — bà nội, chồng và con trai — tôi mới hoàn toàn nguội lạnh.
Thì ra, tôi thật sự chẳng quan trọng gì cả.
Ở trong ngôi nhà này bao nhiêu năm, bỏ ra biết bao công sức, vậy mà trong mắt họ, tôi vẫn chỉ là một kẻ thừa thãi.
“Ba, con cá với ba, chưa đầy một ngày mẹ sẽ tự mò về thôi.”
“Bao nhiêu năm rồi mẹ không đi làm, ăn ở toàn dựa vào ba, mẹ dám bỏ đi à?”
Giọng con trai cố tình nói lớn, như để tôi nghe rõ từng chữ.
“À đúng rồi, ba nhớ rút hết tiền trong tài khoản chung đi, nhỡ mẹ tiêu bậy thì phiền.”
Chồng tôi không trả lời, nhưng ngay sau đó, tiếng ting báo tin nhắn ngân hàng vang lên.
Tôi nhìn thấy anh ta đã chuyển toàn bộ số tiền trong tài khoản đi nơi khác, chỉ để lại… 1 đồng 4 xu.
Giống như một sự mỉa mai cay độc với mười mấy năm tôi sống trong căn nhà ấy — vô nghĩa và trống rỗng.
“Mày vẫn còn quá hiền đấy A Huy,” mẹ chồng nói, giọng ngọt ngào mà độc địa.
“Con đàn bà không cha không mẹ như nó thì đi đâu được? Cùng lắm lang thang vài ngày rồi lại về.”
“Nếu lần này con chịu nhún nhường, sau này nó còn leo lên đầu con mà ngồi.”
“Phải học cháu trai của mẹ ấy — cứng rắn lên, để nó biết trong cái nhà này, ai mới là người có tiếng nói.”
…