Chương 7 - Sáu Trăm Vạn Mất Trắng

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Nếu con có thời gian… thì đến thăm ông một chút.”

Tôi nhìn tin nhắn này, im lặng rất lâu.

Cuối cùng tôi trả lời:

“Bác ơi, tiền viện phí con chuyển cho bác.”

“Con sẽ không đến thăm ông.”

Sau đó tôi chuyển ba vạn qua.

Là toàn bộ lương và tiền tiết kiệm tháng này.

Lại trắng túi rồi.

Ba ngày sau, bố xuất viện.

Một tuần nữa trôi qua tôi nhận được một cuộc gọi.

Là số điện thoại của bố.

Nhưng khi tôi nghe máy, là một giọng nói lạ.

“Xin hỏi có phải là cô Tô Niệm không?”

“Là tôi.”

“Tôi là hàng xóm của bố cô, họ Trương.”

“Ông ấy nhờ tôi gọi cho cô.”

Tôi nhíu mày.

“Có chuyện gì?”

“Ông ấy nói… muốn gặp cô một lần.”

“Ông ấy có số điện thoại của tôi mà.”

“Có. Nhưng cô chặn ông ấy rồi.”

Tôi im lặng một chút.

“Chú Trương, phiền chú nói với ông ấy.”

“Tôi không có gì để nói với ông.”

Đầu dây bên kia vang lên một tiếng thở dài.

“Cô Tô, tôi không biết giữa hai người có chuyện gì.”

“Nhưng mấy hôm nay… tinh thần ông ấy rất tệ.”

“Ngày nào cũng ngồi bên cửa sổ, nhìn về phía căn nhà cô từng ở.”

“Ông ấy nói, cả đời này người ông ấy có lỗi nhất, chính là cô.”

Tôi siết chặt điện thoại.

“Ông ấy có lỗi với tôi, bắt đầu từ năm tôi mười lăm tuổi.”

Tôi nói.

“Hôm mẹ tôi mất, tôi tưởng ông sẽ yêu thương tôi nhiều hơn.”

“Nhưng ông chỉ xem tôi là máy in tiền.”

“Chú Trương, lời xin lỗi này, không phải một câu nói là đủ.”

“Chuyện này…”

“Cảm ơn chú đã gọi.”

Tôi cúp máy.

Sau đó, chặn luôn số đó.

10.

Lại một tháng nữa trôi qua.

Tôi đang tăng ca ở công ty thì điện thoại reo.

Là một số lạ.

Tôi do dự một chút, vẫn nhấc máy.

“Alo?”

“Tô Niệm, là cậu.”

Cả người tôi chấn động.

Là giọng cậu.

“Sao cậu có số của cháu?”

“Cậu hỏi đồng nghiệp cháu.”

Giọng cậu có phần vội vàng.

“Tô Niệm, cậu có chuyện phải nói với cháu.”

“Bố cháu kiện cậu rồi.”

Tôi sững người.

“Gì cơ?”

“Bố cháu nộp đơn kiện cậu, nói sáu trăm vạn đó là khoản vay, bắt cậu trả tiền.”

Tôi nhất thời không biết nói gì.

“Tô Niệm, có phải là cháu xúi ông ấy không?”

Giọng cậu trở nên khó chịu.

“Cái đầu của ông ấy, sao tự nhiên nghĩ ra chuyện kiện cáo?”

“Không liên quan đến cháu.”

Tôi nói.

“Chuyện của các người.”

“Nói vớ vẩn!”

Cậu chửi một câu tục.

“Đừng tưởng cậu không biết, lần trước cháu tìm luật sư!”

“Chắc chắn là cháu chỉ ông ấy làm vậy!”

Tôi cười lạnh.

“Cậu à, cháu có chỉ hay không, quan trọng là tiền đó có phải cậu vay không.”

“Cháu—”

“Cậu vay sáu trăm vạn, là sự thật đúng không?”

“Đó là bố cháu tự nguyện—”

“Tự nguyện cho vay, thì vẫn là vay.”

Tôi cắt ngang.

“Vay tiền trả tiền, là chuyện hiển nhiên.”

“Cậu vay sáu trăm vạn, giờ bố cháu đòi lại, không đúng sao?”

Cậu nghẹn họng.

“Tô Niệm, đừng ép cậu!”

Giọng cậu đầy đe dọa.

“Nói cho cháu biết, chuyện này mà lùm xùm lên, cháu cũng không có lợi gì đâu!”

“Mặt mũi bố cháu cũng không còn!”

“Cậu à, cháu chẳng còn mặt mũi gì để mất.”

Tôi nói.

“Cháu làm lương hai vạn năm một tháng, giúp bố trả tiền nhà mười năm, giờ tiết kiệm có hai vạn.”

“Cháu còn mặt mũi gì nữa?”

Tôi đứng dậy, bước tới cửa sổ.

“Lúc cậu vay sáu trăm vạn, cậu có nghĩ tới mặt cháu không?”

“Lúc cậu để bố cháu coi cháu là người ngoài, cậu có nghĩ tới mặt cháu không?”

“Giờ lại nói chuyện mặt mũi với cháu?”

Cậu im lặng.

“Cậu, vụ kiện này cậu thua chắc.”

Tôi nói.

“Cậu vay sáu trăm vạn, không có giấy vay nợ, nhưng có ghi nhận chuyển khoản.”

“Chỉ cần bố cháu nói đó là khoản vay, cậu phải trả.”

“Trừ phi cậu chứng minh được đó là cho tặng.”

“Cậu làm được không?”

Đầu dây bên kia vang lên tiếng thở gấp nặng nề.

“Tô Niệm, cậu không ngờ cháu lại nhẫn tâm vậy.”

“Cảm ơn cậu khen.”

Tôi nói.

“Là cậu dạy cháu đấy.”

Tôi cúp máy.

Sau đó mở danh thiếp luật sư đưa trước đó, bấm gọi.

“Luật sư Chu, tôi muốn hỏi.”

“Vụ tranh chấp vay mượn dân sự, nếu là nhân chứng bên thứ ba, cần chuẩn bị tài liệu gì?”

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)