Chương 6 - Sáu Năm Chờ Đợi Một Lần Gặp Gỡ
14
Trong trò đại mạo hiểm, Kỷ Hoàn thua.
Hình phạt là: gửi tin nhắn cho bạn gái cũ, nội dung —
“Anh nhớ em rồi, có thể… đến dự đám cưới của anh không?”
Tôi thoáng sững người, có chút ngạc nhiên.
Tống Vị vẫn đang ở đây, hình phạt kiểu này… có thích hợp không?
Nhưng tôi liếc nhìn sang, cô ấy lại chẳng hề có chút phản ứng, vẫn thoải mái trò chuyện cùng người khác.
…Chẳng lẽ, tin đồn giữa cô ấy và Kỷ Hoàn là giả?
Hay là… giới giải trí vốn dĩ là như vậy? Tình cảm cũng “thoáng” đến mức này sao?
Nhưng mà, tôi và Kỷ Hoàn… đã chia tay sáu năm rồi.
Với một “thiếu gia” như Kỷ Hoàn, bạn gái cũ chắc chắn… không còn là tôi nữa.
Hơn nữa, anh ấy bây giờ còn có một đứa con.
Nghĩ vậy, tôi thả lỏng tâm trạng, hít sâu một hơi.
Thế nhưng, ngay khi vừa bình ổn lại, tôi bỗng nghe tiếng điện thoại trong túi rung liên tục.
Một tiếng… lại một tiếng…
Tần suất tin nhắn đến, trùng khớp với tốc độ Kỷ Hoàn bấm điện thoại.
Không khí trong phòng đột nhiên trở nên kỳ dị.
Tất cả ánh mắt xung quanh đều đổ dồn về phía tôi… và Kỷ Hoàn.
Tôi siết chặt túi xách, đứng bật dậy:
“Xin lỗi, tôi có việc gấp, đi trước đây.”
Bước ra khỏi phòng, tôi mới khẽ thở ra một hơi dài, cảm giác như vừa trốn thoát khỏi một bầu không khí ngột ngạt.
Tôi đi thẳng về phía cửa.
Nhưng giữa hành lang, cánh tay tôi đột nhiên bị kéo mạnh vào một phòng bao trống.
Kỷ Hoàn ép tôi dựa sát vào cánh cửa sau lưng, hơi thở nóng hổi phả xuống, giọng trầm khàn, xen chút gấp gáp:
“Em chạy cái gì?”
“Em sợ… người khác biết quan hệ giữa chúng ta đến thế sao?”
“Hay là… trong lòng em, chỉ có Cố Hoài Dụ?”
Nói đến cuối câu, giọng anh bỗng như mang theo chút ấm ức, tựa như trách móc, lại vừa như đau lòng.
Tôi khựng lại một chút, rồi kiên nhẫn mở miệng:
“Giữa tôi và Cố Hoài Dụ… không có gì.”
Nhưng Kỷ Hoàn hoàn toàn không nghe lọt.
Anh nói một mình, giọng càng lúc càng thấp, nhưng từng câu đều nện thẳng vào tim tôi:
“Hai người còn chưa lấy giấy đăng ký kết hôn.”
“Đứa bé… chỉ là ngoài ý muốn, đúng không?”
“Anh ta lớn tuổi như vậy… căn bản không xứng với em.”
Ánh mắt anh sâu thẳm, giọng khàn đi, như cố nén bao cảm xúc bị dồn nén sáu năm trời:
“Chu Khiết… để anh làm cha của con đi.”
“Anh nhất định sẽ làm tốt hơn anh ta.”
15
Đôi mắt dần dần thích nghi với bóng tối.
Tôi thấy trong mắt Kỷ Hoàn ánh lên một tia dao động, xen lẫn giằng co và hy vọng.
“Anh say rồi.”
Tôi muốn đẩy anh ra.
Nhưng cơ thể anh chẳng hề nhúc nhích.
Kỷ Hoàn cúi đầu, đặt trán lên vai tôi.
Hơi thở vương mùi rượu ngọt dịu, chậm rãi len vào từng lỗ chân lông, khiến trái tim tôi không khỏi run lên.
“Anh không say… Chu Khiết, anh chỉ là… nhớ em quá.”
Tôi quay mặt sang một bên, cố gắng nén lại chua xót trong lòng.
“Xin Kỷ tiên sinh tự trọng. Anh… đã có bạn gái rồi.”
Trọng lượng trên vai tôi dần dần nhẹ bớt.
Kỷ Hoàn chống tay đứng thẳng dậy, ánh mắt chứa đầy nghi hoặc nhìn tôi:
“Bạn gái?”
Tôi đáp ngắn gọn:
“Tống Vị.”
“Anh với cô ấy… không có gì. Tin đồn chỉ để giúp cô ấy chặn đào hoa, và cũng là… để chọc tức em.”
Anh nói dứt khoát, giọng chắc nịch.
Nhưng sau đó, hàng mi dài khẽ cụp xuống, che đi đáy mắt xao động:
“Họ nói… em đã kết hôn, còn có con. Anh tức đến phát điên… nhưng lại chẳng làm gì được.”
“Kỷ Hứa… vốn là con trai bạn anh. Tên gốc là Tề Hứa, anh chỉ mượn để… diễn trò thôi.”
Giọng anh kiên định, ánh mắt trong veo, không giống đang nói dối.
Nếu những lời này là thật, thì rất nhiều chuyện… đột nhiên trở nên có lời giải thích.
Tôi ngẩn người, trong đầu trống rỗng.
Kỷ Hoàn hít sâu một hơi, như đang gom góp tất cả dũng khí.
Khi ngẩng đầu lên lần nữa, đáy mắt anh tối như vực sâu, mang theo cảm xúc phức tạp:
“Chu Khiết… anh thật lòng hy vọng em sống tốt. Nhưng anh lại hận… hận rằng người khiến em hạnh phúc… không phải anh.”
Trái tim tôi như bị một tiếng chuông cổ buổi sớm đánh mạnh vào, rung lên từng nhịp nặng nề, chấn động đến tận đáy linh hồn.
Tôi mím môi, muốn nói gì đó… nhưng tất cả từ ngữ đều nghẹn lại trong cổ họng.
Trước mắt, Kỷ Hoàn vẫn khàn giọng nói tiếp:
“Chuyện tờ điều ước… là lỗi của anh. Anh lẽ ra phải hiểu… với em, tự do quan trọng đến mức nào.”