Chương 2 - Sau Ly Hôn Vẫn Là Quận Chúa Của Ngài

2

Sắc mặt Thẩm Gia Hành liền đổi, cố chấp muốn ôm con từ tay ta, làm ra vẻ thân thiết phụ tử.

Hắn cười nhìn ta, nói:

“Thiên hạ này nào có chuyện tiền thê đến dự hôn lễ của tiền phu. Uyển Uyển, ta thật sự rất vui mừng.”

Ta cười mà không cười, giọng đầy châm biếm:

“Không phải chính ngươi là người hạ thiếp mời ta hay sao?”

Ngừng một thoáng, ta lạnh giọng tiếp lời:

“Ngươi mất mặt, cớ gì ta lại phải sợ?”

Ta nói:

“Ngươi dám mời thì ta dám đến. Dù sao thì ngươi là người mở tiệc, ta là kẻ dự yến – không thiệt, không thiệt.”

Tiểu nhi lập tức trượt khỏi người phụ thân, chạy về ôm lấy chân ta.

Ta bóp bóp má con, vẻ chẳng mấy vui mừng:

“Hôm nay phụ thân thành thân, con đã chúc mừng chưa?”

Tiểu nhi thanh âm non nớt, nắm chặt nắm tay nhỏ xíu nói:

“Chúc mừng Khánh Dương hầu đại hôn. Con và mẫu thân đã chuẩn bị đại lễ tặng người rồi.”

Thẩm Gia Hành đột nhiên biến sắc, ánh mắt khẩn cầu nhìn ta:

“Lạc Uyển, nàng biết ta không muốn như vậy mà.”

Ta đáp:

“Muốn hay không thì cũng sắp thành thân rồi. Đừng lôi kéo nữa, trước cửa phủ như vầy, khiến người cười chê.”

Ngừng một thoáng, ta lạnh nhạt nói:

“Cũng khiến tân nương của ngươi lạnh lòng.”

Lời vừa dứt, Vạn Thanh đã uyển chuyển xuất hiện nơi trướng môn.

Nàng vốn ở tại phủ Khánh Dương hầu.

Là nữ nhi của tội thần, ngoài kỹ viện chẳng nơi nào dung thân. Ngày thành thân lẽ ra nên thuê một chỗ khác để xuất giá, song không rõ vì cớ gì, Thẩm Gia Hành lại không ra mặt.

Vạn Thanh ôm vạn lượng hoàng kim rảo khắp hoàng thành tìm nơi thuê trọ, treo giá hậu lễ, nhưng chẳng một ai dám nhận. Dù chỉ là tiểu viện nhà nông nghèo cũng chối từ, liên tiếp đuổi đi:

“Mau đi đi, đừng đem xui xẻo đến cửa nhà ta.”

Không ai chứa chấp, Vạn Thanh chỉ còn cách ở lại phủ Khánh Dương để chuẩn bị hôn lễ.

Bụng nàng đã lớn, áo cưới chẳng che được. Lễ phục may phóng hết mức, trông chẳng khác gì một kiện hỉ y nhặt vội ngoài phố, chưa từng qua tay điều chỉnh.

Vạn Thanh nhẹ nhàng níu vạt áo Thẩm Gia Hành từ phía sau, giọng ngọt như mật:

“Hầu gia…”

Thẩm Gia Hành căng thẳng nhìn ta, ngoảnh đầu quát lớn:

“Câm miệng! Ai cho ngươi ra đây?!”

Đây là nữ tử mà hắn, sau khi hoà ly với ta, vẫn cố cưới cho bằng được ư?

Thái độ thô bạo như vậy, thật đáng thương hại.

Vạn Thanh bị mắng, mặt mày tái nhợt, run rẩy lui về sau.

Phụ thân Vạn Thanh mất mạng trong loạn đấu giữa các các lão. Tranh chấp đảng phái, đúng sai gì cũng chỉ là đứng sai phe.

Nam nhân họ Vạn bị xử trảm, nữ quyến bị phát mại.

Ta nghe nói ấu nữ nhà họ Vạn sắp bị giải đến kỹ viện, trong lòng chẳng đành.

Liền cùng các mệnh phụ trong hoàng thành đồng lời, nói muốn chuộc vài tiểu nha đầu lanh lợi nghe lời để hầu cận. Xin hình thẩm ty nương tay, đem vài người khéo léo giao cho chúng ta.

Cái gọi là “khéo léo”, dĩ nhiên là những tiểu thư từng đọc sách ngâm thơ.

Trong thành cũng có nhiều vị phu nhân lòng mềm dạ thiện, chẳng nỡ thấy cố nhân từng dự yến hoa cùng mình, nay rơi vào chốn bùn nhơ.

Có người cho đó là ô nhục. Có người lại nghĩ rằng, dù giờ làm tì nữ, cũng chỉ là lao lực nhọc nhằn, ít ra không phải đem thân ra bán, chẳng đến nỗi bị người người giày xéo.

Vạn Thanh… Ta thật chẳng rõ nàng thuộc loại nào.

Khi ấy nàng đứng một bên, níu lấy vạt váy, trên mặt là vẻ nhục nhã. Phong thái tiểu thư năm nào, nay chỉ còn dư lại chút tự tôn bị giày xéo. Nàng đứng lặng trong góc, chẳng chủ động cũng chẳng chịu cúi đầu.

Bọn ta khi ấy là người đến chọn tì nữ, tất nhiên không vừa mắt kẻ vẫn còn ngạo khí.

Tuy đều là người lương thiện, nhưng cũng đều có tính toán riêng.

Cứu người thì cứu ai chẳng được, hà tất lại chọn kẻ cao ngạo?

Thật lòng mà nói, ta cũng chẳng muốn chọn nàng.

Người ta mang về phủ là để sai khiến, ta không ngược đãi họ, nhưng cũng không mong mang về một tiểu thư tay mềm da trắng.

Ta nghĩ, nếu có người chọn nàng thì tốt, ta sẽ không nói gì. Nếu chẳng ai cần, thì ta đành mang nàng về.

… Không thể để nàng bị đẩy vào kỹ viện. Nàng có nhan sắc thế kia, không biết sẽ khổ tới đâu.

Vả lại, ta là một quận chúa tốt. Đã cứu người thì phải cứu cho trót, tiễn Phật thì tiễn tới Tây Thiên.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)