Chương 1 - Sau Ly Hôn Vẫn Là Quận Chúa Của Ngài
Khi hầu gia Khánh Dương tái giá, mọi người đều chăm chú nhìn sắc mặt của ta.
Ta và Khánh Dương hầu từng là phu thê một thời, sau khi hoà ly lại còn bị mời quay về chủ trì hôn yến của hắn cùng tân phu nhân.
Ai nấy đều đoán rằng Khánh Dương hầu đang đợi ta đến cướp hôn, trở mặt làm khó.
Nào ngờ ta lại mỉm cười chúc phúc:
“Chúc tân hôn đại hỉ, sớm sinh quý tử.”
Sắc mặt Khánh Dương hầu lập tức đại biến:
“Quận chúa thật lòng muốn trơ mắt nhìn ta thành thân ư?”
1
Khi Khánh Dương hầu kết duyên cùng hoa khôi Vạn Thanh, khắp kinh thành đều cười chê trong bụng.
Tái giá mà cũng phải cưới người trong thanh lâu, Khánh Dương hầu thật làm rạng danh tổ tông, chẳng trách ta cùng hắn phải hoà ly.
Ta và Khánh Dương hầu vốn đính ước từ thuở nhỏ, là hôn sự do hai bên phụ mẫu định sẵn.
Từ bé, ta lớn lên ở phủ Khánh Dương hầu.
Đến ngày thành thân, Thẩm Gia Hành đắc ý khoe khoang khắp nơi:
“Tiểu thê tử lớn lên cùng ta từ thuở thanh mai trúc mã, giờ rốt cuộc đã về tay rồi.”
Thẩm Gia Hành vốn là kẻ không biết xấu hổ, xưa nay vẫn thế, vừa dán người vào liền muốn hôn ta.
Khắp phủ Khánh Dương đều biết tiểu hầu gia là kẻ phóng đãng.
Sau khi thành thân, chúng ta không bao lâu đã có trưởng tử, ai nấy đều tấm tắc khen ta phúc dày.
Phu quân ân ái, nhi tử hiểu chuyện, gia thế hiển hách – mọi điều tốt trên đời đều hội tụ cả ở ta.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, nay ta lại một lần bước vào phủ Khánh Dương, lại là để chủ trì hôn lễ cho tiền phu cùng tân nhân. Thật là trò cười thiên hạ!
Kỳ thực ta vốn chẳng muốn đến.
Nhà ai lại có chuyện tiền thê đến làm chủ lễ cho phu quân tái giá?
Thế nhưng Thẩm Gia Hành một mực khăng khăng, khiến hôn sự của hắn chẳng khác gì nạp thiếp.
Ta trong lòng giận dữ, chẳng muốn tham dự dù chỉ nửa khắc.
Vừa định từ chối thì Thái Bình công chúa đã cho người triệu ta đến bên, nói rằng:
“Uyển Uyển, con là người đầu tiên ở Đại Thịnh hoà ly mà vẫn giữ thể diện. Đã hoà ly thì tức là đoạn tuyệt, là chuyện đã qua như khói sương. Con đi dự yến, thiên hạ sẽ chỉ cười Khánh Dương hầu nực cười. Nếu con không đi, người người sẽ nói con còn vương tình cũ.”
Thái Bình công chúa nói, việc ta đi là thể diện của hoàng gia, là đại diện cho nữ nhi thiên hạ.
Ta không đi với thân phận tiền thê của Khánh Dương hầu, mà đi với thân phận quận chúa của Đại Thịnh.
Quận chúa Đại Thịnh cần làm gương cho người đời: đã hoà ly vẫn là thượng tân trong tiệc, không phải là oán phụ sầu bi trong phòng khuê.
Thái Bình công chúa ban cho ta ngọc liên song sinh để ta tuyên chỉ, bắt Khánh Dương hầu cùng tân nhân quỳ chín lạy tiếp chỉ trước mặt ta.
Ta vốn không muốn nhận, nhưng vì lưng thẳng cho con gái khắp thiên hạ, ta đã nhận.
Ta là người đầu tiên ở Đại Thịnh hoà ly, hành vi của ta sẽ là khuôn mẫu cho nữ tử về sau.
Vì vậy ta không chỉ đi dự yến, mà còn bế cả con đến.
Hài tử Thẩm Vị, sau khi hoà ly vốn không thuộc về ta. Trong thiên hạ này, trẻ con đều là sinh cho nam nhân, phụ nhân hoà ly há có quyền giành con?
Thái Bình công chúa kiên quyết đề nghị để con về bên ta.
Người nói ta chưởng ba huyện thực ấp, cớ gì phải giao hài tử cho cái phủ Khánh Dương chó má kia giữ – chỉ là danh hão, sống nhờ ân sủng đế vương mà thôi.
Nếu giữ lại ở phủ Khánh Dương, ắt chẳng tránh khỏi tranh đoạt với con trai của tân phu nhân. Chi bằng để ở bên ta là hơn.
Sau này nàng sẽ vì con ta – nhi tử của quận chúa – mà xin phong ấm. Nếu con ta thi cử hiển đạt, bước chân vào quan trường thì sẽ vừa có ân thưởng phong tước, vừa có thực quyền chốn quan trường.
Điều quan trọng hơn hết là: nếu ta có thể hoà ly mà vẫn đoạt lại hài tử, thì thiên hạ từ nay sẽ có tiền lệ.
Về sau, mẫu tử trong thiên hạ không cần phải chia lìa nữa.
Kiệu dừng lại, ta bế con bước xuống.
Vừa bước khỏi kiệu liền thấy Thẩm Gia Hành trong bộ hôn phục đứng chờ mẫu tử ta nơi cửa phủ.
Con ta thoáng nhìn thấy phụ thân liền lập tức quay mặt đi.
Dưới ánh đèn lồng đỏ, sắc mặt Thẩm Gia Hành thoạt trông có vẻ thê lương, ánh mắt đột nhiên sáng rỡ:
“Uyển Uyển, nàng tới rồi?”
Ta nghiêng người né tránh, lạnh nhạt nói:
“Người sắp thành thân rồi, Khánh Dương hầu nên giữ lễ cho phải.”