Chương 5 - Mẫu Thân Lại Trở Lại - Sau Khi Mất Trí Nhớ Ta Gặp Phải Tra Nam
5.
Lúc ta trở về cung, mẫu thân của ta đang ở ngự thư phòng phê duyệt tấu chương.
Công công sắc mặt trắng bệch, run run vào bẩm báo, mà ta thì đứng ngoài cửa ngự thư phòng chờ đợi.
“Lui ra! Có chuyện đợi trẫm phê hết tấu chương rồi lại nói.”
Mẫu thân ta tính tình nóng nảy, giọng của công công càng run hơn:
“Bệ hạ, công……công chúa đã trở về.”
Có tiếng nghiên mực rơi xuống đất.
Đây là lần đầu tiên ta nghe thấy giọng nói hốt hoảng như vậy của mẫu thân.
“Ngươi…..nói cái gì?”
“Công chúa đã trở về! Công chúa đại nạn không chết, hiện tại đang đợi ở ngoài cửa.”
Sau đó là một loạt tiếng bước chân bối rối, cánh cửa gỗ chạm trổ trước mặt ta bị kéo ra từ bên trong.
Nhìn mẫu thân như đã già hơn mười tuổi,trong lòng ta không khỏi xúc động.
“Mẫu thân…nhi thần…..đã trở về.”
“Bình nhi?!”
Mẫu thân nắm lấy tay ta liên tục nói:
“Trở về là tốt, trở về là tốt.”
Ta còn chưa kịp trả lời thì đã nghe bà hỏi lại:
“An nhi đâu rồi?”
Vũ An Vương.
Nhi tử bảo bối của bà.
Ta thu liễm thần sắc, trên mặt nở một nụ cười.
“Ta gặp hắn ở đường Huyền Vũ, thế mà hắn lại đang đưa quan tài của ta đến hoàng lăng đấy.”
Tay của mẫu thân dừng lại một chút, sau đó chậm rãi buông ta ra. Thanh âm của bà khôi phục lại vẻ bình tĩnh:
“Bình nhi, lúc trước con gặp chuyện, đến một tin tức cũng không có, trẫm rất lo lắng cho ngươi.”
“An nhi rời khỏi kinh thành cả tháng là vì tìm ngươi, nó cũng là lo lắng cho ngươi thôi.”
A…lo lắng cho ta?
Hắn ước gì ta chết thì tốt.
Nếu ta chết sẽ không có người tranh giành cái ngôi vị hoàng đế này với hắn.
Mẫu thân vuốt tóc ta: “Lúc trước ngươi và Chung Tử Kinh thân thiết với nhau, trẫm cũng không nói gì, An nhi có lúc hồ đồ, thân là tỷ tỷ, ngươi nên bao dung nó một chút.”
“Hửm?”
Máu toàn thân ta như đông cứng lại.
Bà ấy đang cảnh cáo ta, lại cũng là uy hiếp ta.
Dùng chuyện của ta và Chung Tử Kinh để uy hiếp ta.
Vũ An Vương, bà ấy không cho ta động đến hắn.
Ta cắn răng, chỉ biết vâng lời đáp: “Nhi thần đã biết.”
“Không còn sớm, lưu lại dùng bữa với trẫm.”
Ta cười cười: “Nhi thần một đường bôn ba, thật sự là có chút mệt mỏi….”
Mẫu thân cau mày vuốt mặt ta: “Ngươi gầy đi rồi.”
“Nếu đã vậy, ngươi quay về phủ công chúa trước đã.”
“Ngày khác trẫm lại triệu kiến ngươi.”
Ta cung kính hành lễ: “Nhi thần cáo lui.”
Lúc ta trở về cung, mẫu thân của ta đang ở ngự thư phòng phê duyệt tấu chương.
Công công sắc mặt trắng bệch, run run vào bẩm báo, mà ta thì đứng ngoài cửa ngự thư phòng chờ đợi.
“Lui ra! Có chuyện đợi trẫm phê hết tấu chương rồi lại nói.”
Mẫu thân ta tính tình nóng nảy, giọng của công công càng run hơn:
“Bệ hạ, công……công chúa đã trở về.”
Có tiếng nghiên mực rơi xuống đất.
Đây là lần đầu tiên ta nghe thấy giọng nói hốt hoảng như vậy của mẫu thân.
“Ngươi…..nói cái gì?”
“Công chúa đã trở về! Công chúa đại nạn không chết, hiện tại đang đợi ở ngoài cửa.”
Sau đó là một loạt tiếng bước chân bối rối, cánh cửa gỗ chạm trổ trước mặt ta bị kéo ra từ bên trong.
Nhìn mẫu thân như đã già hơn mười tuổi,trong lòng ta không khỏi xúc động.
“Mẫu thân…nhi thần…..đã trở về.”
“Bình nhi?!”
Mẫu thân nắm lấy tay ta liên tục nói:
“Trở về là tốt, trở về là tốt.”
Ta còn chưa kịp trả lời thì đã nghe bà hỏi lại:
“An nhi đâu rồi?”
Vũ An Vương.
Nhi tử bảo bối của bà.
Ta thu liễm thần sắc, trên mặt nở một nụ cười.
“Ta gặp hắn ở đường Huyền Vũ, thế mà hắn lại đang đưa quan tài của ta đến hoàng lăng đấy.”
Tay của mẫu thân dừng lại một chút, sau đó chậm rãi buông ta ra. Thanh âm của bà khôi phục lại vẻ bình tĩnh:
“Bình nhi, lúc trước con gặp chuyện, đến một tin tức cũng không có, trẫm rất lo lắng cho ngươi.”
“An nhi rời khỏi kinh thành cả tháng là vì tìm ngươi, nó cũng là lo lắng cho ngươi thôi.”
A…lo lắng cho ta?
Hắn ước gì ta chết thì tốt.
Nếu ta chết sẽ không có người tranh giành cái ngôi vị hoàng đế này với hắn.
Mẫu thân vuốt tóc ta: “Lúc trước ngươi và Chung Tử Kinh thân thiết với nhau, trẫm cũng không nói gì, An nhi có lúc hồ đồ, thân là tỷ tỷ, ngươi nên bao dung nó một chút.”
“Hửm?”
Máu toàn thân ta như đông cứng lại.
Bà ấy đang cảnh cáo ta, lại cũng là uy hiếp ta.
Dùng chuyện của ta và Chung Tử Kinh để uy hiếp ta.
Vũ An Vương, bà ấy không cho ta động đến hắn.
Ta cắn răng, chỉ biết vâng lời đáp: “Nhi thần đã biết.”
“Không còn sớm, lưu lại dùng bữa với trẫm.”
Ta cười cười: “Nhi thần một đường bôn ba, thật sự là có chút mệt mỏi….”
Mẫu thân cau mày vuốt mặt ta: “Ngươi gầy đi rồi.”
“Nếu đã vậy, ngươi quay về phủ công chúa trước đã.”
“Ngày khác trẫm lại triệu kiến ngươi.”
Ta cung kính hành lễ: “Nhi thần cáo lui.”