Chương 3 - Hồi Kích và Phản Đòn - Sau Khi Mất Trí Nhớ Ta Gặp Phải Tra Nam
3.
Chung Tử Kinh đến nhanh hơn ta nghĩ.
Sáng sớm hôm đó, ta còn chưa tỉnh, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Ta cau mày, đang muốn hỏi tội thì bị kéo vào một cái ôm ấm áp.
Ngửi thấy mùi quen thuộc, cơ thể ta lập tức thả lòng.
“Chung tử Kinh, ngươi làm càn.”
Thay vì buông ra, hắn càng ôm ta chặt hơn.
Ta sững người một lúc, người không biết lại tưởng người này đang quan tâm ta.
Đáng tiếc, ta và hắn cùng lắm là có quan hệ giao dịch quyền sắc?
Thị vệ bên ngoài đóng cửa, giọng Chung Tử Kinh khàn khàn: “Ta biết là nàng nhất định còn sống.”
Ta lạnh mặt, một tay đẩy hắn ra, sau đó cho hắn một cái tát.
Mặt Chung Tử Kinh bị đánh lệch sang một bên, trên gương mặt xinh đẹp kia cũng lập tức xuất hiện một vệt đỏ.
Ta bóp cổ hắn: “Biết ta còn sống nhưng lại không tới tìm ta? Chung Tử Kinh, ngươi đang lừa ai đó?”
Chung Tử Kinh đột nhiên nở nụ cười, ta có thể cảm giác được giờ phút này hắn đang vô cùng vui vẻ.
Hắn nói: “Công chúa vẫn hỉ nộ vô thường như vậy.”
Ta cười lạnh: “Nhiếp chính vương vẫn lãnh huyết vô tình như vậy.”
Ta ghé vào tai hắn, nhỏ giọng nói: “Nói cho ngươi một việc, cách đây không lâu, ta đã gả cho một người.”
“Nàng nói cái gì?”
Nụ cười trên mặt Chung Tử Kinh lập tức đông cứng lại, hắn nhéo eo ta, bắt ta ngẩng đầu lên.
“Nàng nói gì?”
Ta kéo cổ áo của hắn xuống, bờ môi dường như dán lên tai hắn: “Ta nói…ta đã gả cho một người.”
Bàn tay ôm lấy ta của Chung Tử Kinh càng thêm dùng sức, khóe mắt hơi nhếch lên của hắn cũng nhuốm một tầng hồng.
Ta cười nói: “Nhiếp chính vương, ngươi muốn ở đây so với ta sao?”
Trong phòng có chút khô nóng.
Màn che chẳng biết rơi xuống từ lúc nào.
Ngoài kia mưa nhỏ rơi tí tách, rơi lên ba tiêu thụ ( cây chuối), phát ra tiếng lộp bộp.
Tài nghệ múa kiếm của Chung Tử Kinh từ trước tới nay vẫn đều rất tốt.
Tuần tự như tiến.
Biết co biết dãn.
Ta xem đến vui vẻ: “Tử Kinh, chung quy thì kiếm của ngươi vẫn được lòng ta nhất.”
Chung Tử Kinh buồn bực khịt mũi, đâm ra một kiếm sắc bén.
Ngoài kia trời đang mưa to.
Lá mã đề bị dập nát, không còn sức lực như trước nữa.
Mưa suốt đêm...
Ngày hôm sau, ta ngủ cho đến khi mặt trời lên cao.
Chung Tử Kinh gõ cửa phòng ta: “Công chúa?”
Mỗi khi di chuyển, toàn thân ta đau nhức, trong lòng không khỏi tức giận vô cớ:
“Vào đi.”
Chung Tử Kinh mở cửa cửa bước vào, theo sau là vài người.
Hắn đi tới đỡ ta dậy: "Dậy ăn cơm đi, chiều chúng ta phải hồi kinh.”
Ta cau mày hỏi hắn: “Sao lại gấp như vậy?”
Chung Tử Kinh liếc mắt nhìn ta: “Tin tức công chúa còn sống chỉ có ta biết, ngày mốt chính là ngày đưa linh cữu công chúa nhập hoàng lăng.”
Ta sửng sốt một chút, rồi chợt bật cười.
Thật lố bịch.
Ta vẫn còn sống, nhưng đám tang của ta lại được sắp xếp xong xuôi rồi.
Ta nhìn nam nhân đứng trước mặt, vương tay véo vào eo hắn.
“Trận ám sát ba tháng trước…..có phải ngươi làm không?”
Chung Tử Kinh giơ tay vuốt cằm ta, sau đó đột nhiên dùng sức: “Công chúa hoài nghi ta?”
“Ta lại không nỡ giết nàng.”
Ta đẩy hắn ra, cười nhạo nói:
“Không phải là tốt rồi.”
Không phải Chung Tử Kinh, vậy chỉ còn một người.
Là đệ đệ ruột thịt của ta, Vũ An Vương.
Chung Tử Kinh đến nhanh hơn ta nghĩ.
Sáng sớm hôm đó, ta còn chưa tỉnh, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Ta cau mày, đang muốn hỏi tội thì bị kéo vào một cái ôm ấm áp.
Ngửi thấy mùi quen thuộc, cơ thể ta lập tức thả lòng.
“Chung tử Kinh, ngươi làm càn.”
Thay vì buông ra, hắn càng ôm ta chặt hơn.
Ta sững người một lúc, người không biết lại tưởng người này đang quan tâm ta.
Đáng tiếc, ta và hắn cùng lắm là có quan hệ giao dịch quyền sắc?
Thị vệ bên ngoài đóng cửa, giọng Chung Tử Kinh khàn khàn: “Ta biết là nàng nhất định còn sống.”
Ta lạnh mặt, một tay đẩy hắn ra, sau đó cho hắn một cái tát.
Mặt Chung Tử Kinh bị đánh lệch sang một bên, trên gương mặt xinh đẹp kia cũng lập tức xuất hiện một vệt đỏ.
Ta bóp cổ hắn: “Biết ta còn sống nhưng lại không tới tìm ta? Chung Tử Kinh, ngươi đang lừa ai đó?”
Chung Tử Kinh đột nhiên nở nụ cười, ta có thể cảm giác được giờ phút này hắn đang vô cùng vui vẻ.
Hắn nói: “Công chúa vẫn hỉ nộ vô thường như vậy.”
Ta cười lạnh: “Nhiếp chính vương vẫn lãnh huyết vô tình như vậy.”
Ta ghé vào tai hắn, nhỏ giọng nói: “Nói cho ngươi một việc, cách đây không lâu, ta đã gả cho một người.”
“Nàng nói cái gì?”
Nụ cười trên mặt Chung Tử Kinh lập tức đông cứng lại, hắn nhéo eo ta, bắt ta ngẩng đầu lên.
“Nàng nói gì?”
Ta kéo cổ áo của hắn xuống, bờ môi dường như dán lên tai hắn: “Ta nói…ta đã gả cho một người.”
Bàn tay ôm lấy ta của Chung Tử Kinh càng thêm dùng sức, khóe mắt hơi nhếch lên của hắn cũng nhuốm một tầng hồng.
Ta cười nói: “Nhiếp chính vương, ngươi muốn ở đây so với ta sao?”
Trong phòng có chút khô nóng.
Màn che chẳng biết rơi xuống từ lúc nào.
Ngoài kia mưa nhỏ rơi tí tách, rơi lên ba tiêu thụ ( cây chuối), phát ra tiếng lộp bộp.
Tài nghệ múa kiếm của Chung Tử Kinh từ trước tới nay vẫn đều rất tốt.
Tuần tự như tiến.
Biết co biết dãn.
Ta xem đến vui vẻ: “Tử Kinh, chung quy thì kiếm của ngươi vẫn được lòng ta nhất.”
Chung Tử Kinh buồn bực khịt mũi, đâm ra một kiếm sắc bén.
Ngoài kia trời đang mưa to.
Lá mã đề bị dập nát, không còn sức lực như trước nữa.
Mưa suốt đêm...
Ngày hôm sau, ta ngủ cho đến khi mặt trời lên cao.
Chung Tử Kinh gõ cửa phòng ta: “Công chúa?”
Mỗi khi di chuyển, toàn thân ta đau nhức, trong lòng không khỏi tức giận vô cớ:
“Vào đi.”
Chung Tử Kinh mở cửa cửa bước vào, theo sau là vài người.
Hắn đi tới đỡ ta dậy: "Dậy ăn cơm đi, chiều chúng ta phải hồi kinh.”
Ta cau mày hỏi hắn: “Sao lại gấp như vậy?”
Chung Tử Kinh liếc mắt nhìn ta: “Tin tức công chúa còn sống chỉ có ta biết, ngày mốt chính là ngày đưa linh cữu công chúa nhập hoàng lăng.”
Ta sửng sốt một chút, rồi chợt bật cười.
Thật lố bịch.
Ta vẫn còn sống, nhưng đám tang của ta lại được sắp xếp xong xuôi rồi.
Ta nhìn nam nhân đứng trước mặt, vương tay véo vào eo hắn.
“Trận ám sát ba tháng trước…..có phải ngươi làm không?”
Chung Tử Kinh giơ tay vuốt cằm ta, sau đó đột nhiên dùng sức: “Công chúa hoài nghi ta?”
“Ta lại không nỡ giết nàng.”
Ta đẩy hắn ra, cười nhạo nói:
“Không phải là tốt rồi.”
Không phải Chung Tử Kinh, vậy chỉ còn một người.
Là đệ đệ ruột thịt của ta, Vũ An Vương.