Chương 2 - Sát Thủ Giữa Hậu Cung
Chưa kịp xoay người rời đi, thiếu niên bỗng chạy đến, níu váy ta mà quỳ xuống.
Tấm lưng gầy run rẩy, như bám víu cọng rơm cuối cùng.
Ta: “…”
Ngốc tử, hoảng loạn rồi tìm bừa chỗ nương thân ư?
Ngay lúc ấy, Thái tử phi dẫn người tới nơi.
Nhìn thấy cảnh này, nàng hơi nheo mắt, cằm kiêu ngạo nâng lên:
“Mạnh trắc phi, ngươi làm gì ở đây?”
Ta quay lại, khom người hành lễ, dè dặt nói:
“Thần thiếp nghe tin Từ lương đệ qua đời, lòng tốt muốn đến thăm đứa nhỏ này, chẳng ngờ bị nó vô lễ, thực khiến người bực bội.”
Người đang níu váy ta rõ ràng cứng đờ.
Ta biết, song giả như không thấy.
“Ồ?”
Thái tử phi chăm chú nhìn mi mắt ta run run vì sợ hãi.
Nhớ tới ba năm qua ta vẫn ngoan hiền, nàng bỗng cúi xuống, bàn tay sơn đỏ nâng cằm ta, tỉ mỉ quan sát gương mặt thanh tú nhưng chẳng nổi bật.
Ta mặc cho nàng nhìn ngắm.
Bầu không khí lặng căng.
Cuối cùng, nàng buông tay, chậm rãi nói:
“Đã vô lễ với ngươi, vậy để ngươi xử trí.”
“Đa tạ Thái tử phi.”
Ta cung kính đáp.
Trước mắt, ánh mắt âm u của nàng quét qua sau gáy cúi gằm của thiếu niên, rồi dẫn người rời đi.
Đợi nàng đi xa, ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Noãn Xuân tiến lên đỡ ta, nghi hoặc hỏi:
“Nương nương, lời người vừa rồi…”
Ta cúi mắt nhìn thiếu niên vẫn dán chặt ánh nhìn xuống mũi giày, trong lòng như ôm cục than nóng, ngoài mặt chỉ đành nói:
“Theo ta về đi.”
Nghe vậy, bàn tay siết chặt của hắn khẽ buông ra, cuối cùng cũng lặng lẽ đứng dậy đi theo ta.
4
Nơi ta ở là Tiêu Tương điện, sau viện có một rừng trúc lớn. Giữa mùa đông, thoáng nhìn vẫn xanh um rợp bóng.
Thiếu niên theo ta vào điện. Trong điện lửa than rực hồng, hơi ấm phả tới, khiến đôi tay đôi chân đông cứng ngoài trời dần ấm lại.
Hắn tuổi còn nhỏ, nhưng nhìn thẳng vào ta, giả bộ trấn định. Song khóe mắt hoe đỏ đã để lộ sợ hãi cùng bất an.
Thấy vậy, Noãn Xuân dịu giọng:
“Nô tỳ đi bưng chút trà bánh.”
Rồi lui ra ngoài.
Ta khẽ hắng giọng, nghĩ bụng phải phạt hắn chút gì, bằng không không thể ăn nói với Thái tử phi. Nghĩ hồi lâu, ta mới nảy ra một cách:
“Từ nay, ngươi ở đây, chép kinh đi.”
Vừa dứt lời, ta nghĩ hắn sẽ bất mãn, phản đối.
Dù sao trước kia hắn là đứa được Thái tử thương yêu, ngay cả Thái tử phi ngoài mặt cũng mềm mỏng với hắn, huống hồ ta.
Không ngờ, thiếu niên cúi đầu, như trút được gánh nặng, ngoan ngoãn đáp:
“Vâng.”
Ta thản nhiên liếc hắn một cái: “…”
Hình như, cũng khá nghe lời.
Nhưng điều đó không quan trọng.
Vừa sai hắn sang phòng khác, ta lập tức thở dài nặng nề.
Phải sớm tìm cách đưa thằng bé này đi mới được.
5
Chưa đầy nửa tháng, Thái tử nghe tin phủ trung xảy ra biến cố, liền ngày đêm vượt đường xa từ phương Nam trở về.
Nhưng rốt cuộc vẫn chậm một bước.
Thi thể Từ lương đệ đã được vội vã hạ táng, tốc độ ấy quá mức cẩu thả, trong đó ắt có ẩn tình.
Song Thái tử chỉ trầm ngâm chốc lát, rồi mặc nhiên chấp nhận, chỉ hỏi vài câu về Tiểu công tử.
Nghe nói đứa nhỏ bị ta phạt chép kinh, đêm ấy, người liền tới nơi ta ở.
Đêm đã khuya, nến chập chờn dao động.
Nam tử khoác cẩm bào màu mực, dung mạo tuấn mỹ, bước đi mang theo khí thế phiêu dật.
Có lẽ vì ngày đêm vội vã, trên mặt còn vương chút mỏi mệt.
Ta vội đứng dậy hành lễ, dịu giọng thưa:
“Thiếp thân tham kiến điện hạ.”
Người dừng ngay trước mặt, đưa tay đỡ ta dậy.
Ta vốn tưởng người sẽ hỏi về cái chết của Từ lương đệ, trong lòng đã chuẩn bị sẵn lời ứng phó.
Không ngờ bên tai lại vang lên tiếng nói trầm thấp:
“Những ngày cô vắng mặt, Thái tử phi có làm khó nàng chăng?”
Gì…?
Ta theo bản năng ngẩng mắt, va vào ánh nhìn thăm thẳm như biển cả của người.
Lát sau, ta mới dời mắt, khẽ đáp: “Chưa từng.”
Thái tử im lặng nhìn ta, trong mắt thoáng hiện vẻ phức tạp.
Một hồi lâu, người mới cất giọng trầm ổn:
“Nàng chớ lo, cô chỉ thuận miệng hỏi thôi. Về phần đứa nhỏ kia, vốn nên đưa vào danh nghĩa Thái tử phi, song nàng ấy còn bận chăm sóc Trưởng hoàng tôn, khó lòng phân thân. Nàng vốn không con cái, vậy để đứa nhỏ ghi vào danh dưới gối nàng.”
Trong lòng ta thoáng chấn động, vội nói:
“Thiếp thân ngu dốt, e không thể nuôi dạy công tử.”
“Ngươi tính tình hiền thuận, nó theo ngươi, cô mới yên lòng.”
Một lời, chốt hạ.
Ta lặng lẽ đáp: “Vâng.”
— Là chính ngươi tự tay giao con cho ta đó, đừng trách ai!
6
Đêm ấy, Thái tử không lưu lại Tiêu Tương điện.
Người từ phương Nam về gấp, chính vụ còn dồn đống, liền triệu kiến quan viên bàn bạc suốt đêm, bận rộn chẳng khác nào con vụ quay.
Sáng hôm sau, chuyện đứa nhỏ nhập danh nghĩa dưới gối ta đã truyền khắp Đông cung.
Thái tử phi nghe vậy, cũng không nổi giận.
Tiểu công tử ngoan ngoãn chép kinh nơi ta.
Nửa tháng qua hắn ít mở miệng.
Ban đầu vẫn dè chừng ta, nhưng dần dần thấy ta ngoài ăn ngủ chẳng lo việc gì, mới buông tâm.
Ta tựa trên ghế quý phi, liếc mắt nhìn hắn.
Thiếu niên nhỏ bé, nghiêm trang cúi đầu chép từng nét chữ, trong đại điện chỉ còn tiếng bút sột soạt.
Ta chợt thấy phiền não.
Rất phiền.