Chương 1 - Sát Thủ Giữa Hậu Cung
Ta là vị trắc phi hiền lành nhất chốn Đông cung.
Khi hay tin sủng thiếp mất mạng dưới tay Thái tử phi, ta hoảng hốt mà nhận nuôi hài tử của nàng.
Thường ngày ta rụt rè dặn dò đứa bé:
“Chốn nhân gian lắm kẻ chẳng thể trêu vào, chớ dại mà vươn mình lộ sắc.”
Rồi ta kín đáo trao cho nó một thanh chủy thủ phòng thân.
Đứa nhỏ ngơ ngác: “?”
Ta lại bổ sung: “Nếu thật sự rơi vào cảnh vạn bất đắc dĩ, nhớ lấy… một đao đoạn mệnh.”
Đứa nhỏ câm lặng: “……”
Về sau, Thái tử rốt cuộc cũng nhớ tới, hỏi han:
“Đứa trẻ ấy hiện giờ thế nào?”
Ta nhớ đến cảnh nó vung đao rượt chém thích khách, bèn ngoan ngoãn đáp:
“Rất ngoan.”
1
Năm ta nhập Đông cung đã là năm thứ ba, Thái tử phụng chiếu nam hạ.
Thái tử lương đệ họ Từ, tên Lan Huệ, lại mang thai. Nàng ỷ được sủng ái mà kiêu căng, lấy cớ thoái thác không đến thỉnh an, khiến Thái tử phi bất mãn, liền bắt quỳ trong tuyết.
Từ lương đệ thân thể vốn yếu, mới quỳ chưa được một khắc đồng hồ đã thấy huyết hồng.
Thái tử phi không cho người dìu về, mãi đến lúc người ngất xỉu mới chịu mời thái y. Nào ngờ mệnh bạc, một xác hai mạng.
Đúng khi giữa mùa đông, tuyết lớn phủ dày, trắng xóa một vùng, che lấp vết máu loang lổ.
Thị nữ thân cận của ta, tên Noãn Xuân vén rèm bước vào, theo gió rét ùa tới, mặt mày tái nhợt, giọng run run:
“Thưa nương nương, Từ lương đệ… đã mất rồi.”
Ngón tay ta đang ôm lò sưởi khẽ dừng lại, mi mắt cụp xuống, chẳng nói một lời.
Thái tử phi xuất thân cao quý, vốn kiêu ngạo lại ghen ghét, lòng dạ độc ác. Song vì được Thái tử sủng ái, lại sớm sinh hạ trưởng tử, địa vị vững chắc như bàn thạch.
Nay gây ra mạng người, nhưng Thái tử không ở trong phủ, ai dám trách phạt nàng?
Trong điện tĩnh lặng một hồi, ta mới ấp úng thốt:
“… Việc này chẳng can hệ tới chúng ta, giữ chặt miệng là được.”
Ta vốn không con cái, nhan sắc cũng tầm thường, lại chẳng được Thái tử đoái hoài.
Chưa từng nghĩ tranh sủng, chỉ muốn an phận một góc, yên ổn qua ngày.
Nghe ta nói vậy, Noãn Xuân khẽ đáp một tiếng, rồi chợt trĩu nặng giọng điệu:
“Chỉ thương cho hài tử của Từ lương đệ, nay Thái tử điện hạ vắng mặt, e rằng cũng khó toàn mạng.
Nương nương, người không có con dưới gối, chi bằng…”
Nàng ngẩng đầu, lời còn chưa nói hết.
Chốn hậu cung, chẳng phải ai cũng sinh được hoàng tử. Có một đứa trẻ dưới gối, cũng coi như một tầng bảo hộ.
Đổi lại người khác, tất sẽ tranh đoạt.
Nhưng… ta vốn là một sát thủ!
2
Trước khi vào Đông cung, ta từng là tử sĩ do Tam hoàng tử nuôi dưỡng.
Để ta thuận lợi tiềm phục nơi Đông cung, Tam hoàng tử đem ta gửi vào phủ Thị lang, giả làm “thứ nữ” được nuôi nơi trang tử.
Thật hay giả không quan trọng.
Quan trọng là thuận lợi đưa ta nhập Đông cung.
Năm ấy yến hội trong cung, “phụ thân giả” của ta hướng Thái tử tâu rằng:
“Điện hạ, thần còn một tiểu nữ chưa xuất giá, tính tình nhu thuận hiểu chuyện, đã sớm ngưỡng mộ điện hạ từ lâu…”
Thái tử mỉm cười, song giọng uy nghiêm:
“Ái nữ của Thị lang, sao có thể làm thiếp cho cô?”
Một lời, chính là cự tuyệt.
“Phụ thân giả” kia mồ hôi đầm đìa, không dám nhiều lời, vội vàng cười gượng chuyển đề tài.
Nghe tin, ta vốn định lui về, nào ngờ lúc xuất cung lại bất chợt gặp Thái tử.
“Thần nữ tham kiến điện hạ.”
Ta khom gối hành lễ, ánh mắt ngoan hiền.
Có thái giám bên cạnh nhận ra, nhỏ giọng nhắc:
“Điện hạ, đây là tiểu nữ nhà Mạnh Thị lang, tên là Khuê Nguyệt.”
Ta cúi đầu, không ngẩng lên.
Nhưng vẫn nhạy bén cảm thấy một ánh nhìn nóng rực rơi trên đỉnh đầu.
Tim ta giật thót, càng cúi thấp hơn.
Lẽ nào bị phát hiện thân phận là giả?
May thay, không phải.
Một lát sau, chỉ nghe nam tử trầm giọng:
“Truyền lời cho Mạnh Thị lang, cô đã chuẩn y.”
“Chuẩn y” cái gì?
Khi ấy ta còn chưa hiểu, nhưng trở về phủ liền bị gói ghém đưa thẳng vào Đông cung.
Từ ấy ở lại ba năm.
Thái tử bận việc triều chính, bên người lại có ái thê, mỹ thiếp, chẳng rảnh để ý tới ta.
Cũng tốt, ta vốn không để tâm.
Ngày tháng nhàn hạ, còn được lĩnh bạc tiêu xài, quả là việc thần tiên!
Chỉ là, ta chưa từng quên mục đích: ẩn thân, chờ ngày ám sát Thái tử.
Sao có thể nuôi dưỡng con của hắn?
Huống hồ, đứa trẻ ấy vốn là cái gai trong mắt Thái tử phi.
Ta há lại dính dáng?
Vì vậy ta chỉ thản nhiên đáp:
“Trong mệnh có thì sẽ có, ta không cưỡng cầu.”
Noãn Xuân nghe vậy, đành buồn bã gật đầu:
“Vâng.”
3
Nhưng hôm sau, lúc ta ra ngoài ngắm tuyết, lại bất ngờ chạm mặt đứa trẻ kia.
Vì cái chet của Từ lương đệ, cung nữ theo hầu cũng bị xử phạt.
Đông cung vốn náo nhiệt, phút chốc trở nên căng thẳng, gió thổi cỏ lay.
Ta đi dạo một vòng, định quay về, khi ngang qua Lan Nguyệt điện, thấy cửa cung mở rộng.
Trong tầm mắt liền hiện lên một thiếu niên chừng tám chín tuổi.
Mắt đỏ hoe, dáng đứng ngơ ngác, sắc mặt trắng bệch.
Nghe thấy tiếng bước chân, hắn hoảng hốt quay đầu, ánh nhìn chạm phải ta.
Không như thường ngày gọi một tiếng, mà như tiểu thú hoang, lộ rõ sự đề phòng.
Khẽ liếc mắt, ta liền thấy người của Thái tử phi đang tiến về phía này.
Sao lại trùng hợp thế?