Chương 87 - Sao Băng Qua Trời

Vừa trông thấy Tử Hân đứng sau cánh cổng, dì Hà mừng rớt nước mắt, vội vàng cúi chào. Lúc chiều, khi Hạo Nhiên bảo bà gọi cho cô thì anh còn bình thường, tiếp đó liên lạc không được liền ủ dột rồi phát sốt.

Đưa mắt nhìn ga ra chẳng có xe của Lý Hạo Nam, Tử Hân nhỏ giọng dò hỏi.

-        Chủ tịch vắng nhà hả dì?

-        Thưa cô chủ, ông chủ đi gặp đối tác ở tỉnh, phải dùng cơm tối cùng họ nên sẽ nghỉ lại, sáng mai mới về ạ.

-        Vậy…chủ tịch có biết cậu chủ bị bệnh không ạ?

-        Tôi đâu dám thông báo, sợ ông chủ lo lắng, ảnh hưởng công việc. – Dì Hà sụt sùi đáp.

Bà vừa nói xong, Tử Hân cảm giác nhẹ bẫng cả người. Gấp gáp tiến vào nhà, cô nhanh chóng chạy thẳng lên phòng cất đồ rồi sang thăm chồng hờ.

Trên chiếc giường lớn thiết kế hiện đại và tinh tế, Hạo Nhiên với đôi mắt nhắm nghiền đang nằm thở một cách mệt nhọc.

Ngập ngừng hết mấy giây, Tử Hân rón rén đến ngồi bên cạnh, đặt bàn tay gầy mảnh lên vầng trán cao.

-        Cậu chủ, cậu chủ. – Cô khe khẽ lay vai anh.

Tiếng gọi thân thương mà lòng luôn ấp ủ mong chờ chợt vang đâu đây kéo Hạo Nhiên ra khỏi cơn mê đau đớn, khóe mi từ từ hé mở.

Khi ảnh hình người con gái đã rõ ràng trước mắt, anh liền bật dậy, nắm chặt lấy tay cô, thều thào.

-        Tử Hân, là em. Sao em lại về rồi?

-        Dì Hà nhắn tin báo cậu sốt cao.

Tử Hân vừa trả lời vừa quan sát những thay đổi trên gương mặt Hạo Nhiên. Thấy anh chỉ tỏ vẻ vui mừng chứ không hề có biểu hiện gì khác, cô cũng yên tâm phần nào. Xem chừng Chu đầu sọ vẫn chưa tọc mạch với anh.

-        Cậu uống thuốc mà để bụng trống à? Tôi nấu cháo cho cậu nhé. 

-        Dì Hà đã nấu từ sớm, em bảo dì ấy lấy là được. – Giọng anh lộ vẻ mệt mỏi.

-        Cậu đợi tôi chút.

Dứt câu, Tử Hân bật dậy, quay lưng rời đi. Nhìn bóng dáng mảnh khảnh của cô bước lần ra phía cửa, khóe môi Hạo Nhiên nhếch lên một nụ cười chua chát, nước mắt cũng theo đó chảy xuôi. Từ bao giờ mà anh biến thành kẻ ăn mày tình thương thảm hại thế này.

Người con gái kia vốn dĩ thuộc về anh ngay buổi đầu nhưng cuối cùng, anh chẳng khác nào kẻ thứ ba chen chân phá hoại tình yêu son sắt giữa họ và phải liên tục tỏ ra yếu đuối để cưỡng cầu lòng thương hại của ai.

Qua hồi lâu, bên ngoài vọng đến tiếng dép rất khẽ. Biết Tử Hân đang quay lại, Hạo Nhiên vội lau khô khóe mi.

Đặt tô cháo bốc khói nghi ngút xuống bàn, cô kéo ghế ngồi kế bên rồi cẩn thận bưng lên, múc từng thìa, thổi nguội và đút anh ăn, hệt như lúc xưa đã làm. Cô hy vọng đây là lần cuối mình tự tay chăm sóc cậu chủ đáng thương này.

Ăn xong tô cháo, Hạo Nhiên thấy trong người khỏe hẳn. Khi Tử Hân vừa định đứng dậy rời đi, anh hấp tấp nắm lấy vạt áo cô.

-        Cậu cần gì nữa sao? – Cô tròn mắt nhìn.

-        Em ngồi xuống, tôi có cái này tặng em.

Anh nhướn người, kéo ngăn bàn, lôi ra cái hộp đưa cho Tử Hân, bảo cô hãy mở nắp. Sau giây phút ngạc nhiên, cô theo lời anh, tháo chiếc nơ, khui món quà.

Bên trong là chiếc khăn quàng cổ bằng vải Cashmere được dệt thủ công bởi lông của những con dê sống ở vùng núi cao, dưới thời tiết khắc nghiệt.

-        Thật lòng, tôi muốn tự đan khăn len tặng em nhưng vì vụng về nên đã mua. – Hạo Nhiên cười nhẹ, giọng thoảng chút buồn.

-        Tôi thích món quà này, mùa đông thì ấm, mùa hè thì mát, rất tiện lợi.

Nghe cô khen, ánh mắt Hạo Nhiên chợt sáng bừng. Anh còn đang nghĩ cô sẽ lạnh lùng dúi trở ngược vào tay anh và nói rằng mình có nhiều khăn rồi, chẳng cần tặng thêm nữa.

Nhận ra người đối diện vẫn ngập ngừng như muốn thổ lộ điều gì, cô liền cất tiếng hỏi.

-        Cậu…còn việc gì không? Tôi về phòng nhé.

-        À. Vốn tôi có đặt một chiếc cài áo cho em, lúc đặt tôi quên để ý nên lỡ bảo họ làm theo thiết kế hoa anh đào. Giờ lấy cận ngày quá, hết đổi kịp. – Anh cúi mặt, tỏ vẻ tiếc nuối.

-        Hoa nào cũng vậy thôi, sao cậu quan trọng hóa thế? – Cô nhăn trán, thắc mắc.

Tiếp đó, Hạo Nhiên lại kéo ngăn bàn, lấy ra một chiếc cài áo hình hoa anh đào được chế tác hoàn toàn bằng vàng ròng, trên đính kim cương vô cùng sang trọng và duyên dáng.

Theo anh nói thì anh chỉ nghĩ hoa anh đào đơn giản là biểu tượng thanh xuân, nào ngờ khi nhận hàng, nghe mấy cô nhân viên kháo chuyện với nhau, anh mới biết loài hoa này như lời nhắc nhở về bản chất tạm thời của vạn vật, điều đẹp đẽ không thể tồn tại được lâu.   

Đón lấy chiếc cài áo từ tay Hạo Nhiên, Tử Hân khẽ mỉm cười, mân mê. Đúng là hoa anh đào chỉ xuất hiện trong khoảng thời ngắn rồi tàn mau nhưng đến mùa xuân năm sau nó sẽ tiếp tục bung cánh, khoe sắc trên cành.